Chương 12: (Vô Đề)

"Suỵt, nương nương ở bên kia kìa."

"Ta đã bảo ngươi đừng kêu, ngươi cứ nhất định phải kêu, hối hận rồi chứ." Tề Mục ngồi trong lều thò đầu ra nhìn ta,

"Không lạnh nữa à? Không vào trong nữa à?"

Ta quấn chặt chăn ngồi run cầm cập bên ngoài, nhưng vẫn cố gắng trợn trắng mắt nhìn hắn:

"Ta sợ lúc ngủ ban đêm đột nhiên sập xuống, c.h.ế. t ngạt trong giấc ngủ cũng không biết."

Hắn vỗ vỗ thanh gỗ:

"Lần này chắc chắn kiên cố! Ngươi thử xem!"

Ta xin rút lại lời nói lúc nãy.

Tề Mục chính là một tên tra nam!

***

Tề Mục bưng bữa sáng đến trước mặt ta.

Ta bưng bát cơm đi đến cách hắn hai mươi mét mới ăn.

Đừng có lại gần ta.

Điểm đến không tính là xa, hai ngày đã đến.

Tuyết ngày càng dày, xe ngựa không thể đi được nữa, chỉ có thể xuống xe đi bộ.

Anan

Tề Mục vi hành, cho nên đến gần đó đã cho thị vệ giải tán.

Chỉ là, tuy rằng hắn đã mặc thường phục, nhưng khuôn mặt sạch sẽ và dáng vẻ thong dong vẫn không hòa hợp với khung cảnh hoang tàn xung quanh.

Ta thì không giống vậy.

Chỉ cần nhìn quần áo là đã không hòa hợp rồi.

Vốn dĩ không định đi theo, lúc ra khỏi cung tìm người nào còn tâm trí đâu mà thay quần áo nữa?

Ta nhấc tà váy thêu hoa mộc lan, chiếc nhẫn ngọc bích trên tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, tà áo choàng lông cáo đã không thể tránh khỏi việc dính bùn.

Ta giống như Cố Ly bước ra từ phim Tiểu Thời Đại vậy, lạc lõng giữa thời đại phong kiến này.

Nhìn thấy cổng thành cách đó vài trăm mét, ta xác nhận lại lần nữa:

"Mặc như vậy vào trong thật sự sẽ không kỳ lạ sao?"

Ta đã sớm cảm nhận được sự xấu hổ rồi.

Không kỳ lạ. Tề Mục đội lại mũ miện đính ngọc bích đã sớm bị ta tháo xuống lên đầu ta,

"Từ bây giờ trở đi, ngươi là tiểu thư nhà giàu đến cứu tế người dân, còn ta, chính là thị vệ của Giang tiểu thư."

Ta sảng khoái đồng ý.

Có lợi mà không chiếm là đồ ngốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!