Dù đã giúp Đạo Nhất Phong tìm lại được truyền thừa trận pháp thất lạc, nhưng lần này Cơ Vô Song cũng chiếm được món hời lớn.
Phải biết rằng "Thất Thập Nhị Tinh Sát Tru Tiên Đại Trận" được dựng lên chính là để bảo hộ Thiên Nguyên Quả. Một khi Thiên Nguyên Quả khôi phục sinh cơ, bắt đầu nảy mầm, thì trong giai đoạn đầu tiên – thời kỳ đâm chồi, chỉ cần vương chút tạp chất, ô uế nào thôi cũng đủ khiến nó mục nát.
Vậy nên, chỉ có chủ nhân chân chính của Thiên Nguyên Quả – cũng chính là Cơ Vô Song – mới được tự do ra vào trận pháp và cấm chế.
Ngay cả Tông chủ Liêm Tinh, Phong chủ Tử Lâm Phong, hay Phong chủ Đạo Nhất Phong cũng đều không có quyền bước qua.
Đây là kết luận mà Đại thừa lão tổ Thạch Lỗi cùng Cửu Môn Đạo Nhân sau khi thương nghị mới định ra.
Cửu Môn Đạo Nhân vốn là đại hành gia về trận pháp, "Thất Thập Nhị Tinh Sát Tru Tiên Đại Trận" này chính là do lão nhân gia ấy đích thân dẫn dắt các trưởng lão của Đạo Nhất Phong mà bố trí. Trong Đạo Nhất Phong, lời của lão như thánh chỉ, đã phán thì chẳng ai dám dị nghị.
…
Vô Song vốn chẳng phải kẻ tham lam. Đạo Nhất Phong hao người tốn của, phí biết bao linh tài bảo vật giúp nàng dựng trận, mà lại chẳng hề đòi lấy một viên tích điểm. Đã vậy nàng sao có thể ngửa tay nhận thêm phần lợi lộc từ họ nữa?
Thế nhưng, trong tai Trần Khánh Tiên – Phong chủ Đạo Nhất Phong, sự từ chối này lại biến thành một ý khác hẳn.
Tiểu Vô Song nguyện ý nhận tích điểm của Hồng Phù Phong, lại không chịu nhận tích điểm của Đạo Nhất Phong. Đây là có ý gì?!
Chẳng lẽ tích điểm Hồng Phù Phong thì đặc biệt hơn sao?
Hay là, trong mắt nàng, Hồng Phù Phong mới là "người nhà", còn Đạo Nhất Phong thì không?!
Khánh Tiên nghĩ mà thấy chua chát. Ông cũng muốn được làm "người nhà" của tiểu Vô Song a…
Sớm biết thế, lúc nãy khi Cửu Môn Đạo Nhân còn ở đây, ông đã mặt dày tiến lên gần gũi rồi. Giờ đạo nhân đi rồi, ông còn biết làm sao để kéo gần quan hệ đây?
"Tiểu Vô Song à…"
"Ừm?"
"Ngươi còn biết những trận pháp nào khác nữa không?"
Vô Song gật đầu. Dù trước kia không chuyên nghiên cứu, nhưng đã xem, đã phá không ít trận, có lẽ vẫn có thể giúp Đạo Nhất Phong bổ khuyết. Dù sao cũng coi như báo đáp ân tình lần này.
"Thế này đi. Phong chủ đưa cho ta một bản chép lại toàn bộ những trận pháp, cấm chế, quyển trục còn thiếu sót trong Đạo Nhất Phong. Ta thử hoàn thiện lại, nhưng hiệu quả sau cùng ta cũng không dám cam đoan đâu."
Đôi mắt Trần Khánh Tiên bỗng sáng rực:
"Thật… thật sự được sao?!"
"Được mà."
"Hay quá! Ta sẽ lập tức sai người tới giúp ngươi cùng nghiên cứu."
Vô Song vốn định nói "không cần", nhưng chợt nhớ tới Liêm Nguyên hình như là đệ tử Đạo Nhất Phong. Ánh mắt nàng khẽ đảo, liền nói:
"Vậy thì để Liêm Nguyên tới đi."
Dù sao đó cũng là "người nhà" của Nhị sư phụ, để hắn tới thì cũng coi như thân cận.
Khánh Tiên nghe vậy, vỗ đùi đánh "bốp":
"Đúng đúng đúng! Liêm Nguyên là người thích hợp nhất."
Liêm Nguyên là hậu bối của tông chủ Liêm Tinh, mà lại có chút quan hệ với Vô Song. Để tiểu tử ấy tới gần gũi nàng nhiều thêm, chẳng phải cũng coi như Đạo Nhất Phong được xem là "người nhà" hay sao?
Ối trời ơi, sao ta ngốc thế, giờ mới nghĩ ra chứ! Nếu sớm hơn, làm gì còn chỗ cho thằng nhóc Chiến Phàm ngày ngày đứng đó khoe khoang nữa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!