Bảy năm sau.
Lại là một tháng ba ấm áp, mưa xuân thấm ướt cánh hạnh hoa, đào phai rực rỡ. Một thiếu nữ mặc váy dài xa hoa xinh đẹp, ôm chặt trong ngực một bó măng trúc tươi, bước chân nhẹ nhàng chạy thẳng về động phủ của sư phụ mình.
Dáng vẻ linh động, xinh đẹp, như một con nai nhỏ tung tăng trong rừng.
"Sư phụ, con hái được linh trúc về rồi!"
Giọng thiếu nữ trong trẻo, linh động, chẳng vương chút buồn phiền, hồn nhiên vô tư. Thế nhưng lại khiến Thủ Tâm Chân Nhân Tống Lan Phong đau lòng không thôi.
Ông vội vã đứng dậy, đoạt lấy măng trúc từ tay đồ nhi bảo bối, nói:
"Tổ tông nhỏ của ta ơi, giờ là lúc nào rồi mà con còn đi phá cái trúc viên của Tam sư bá? Nếu lần này con lại không vượt qua được khảo hạch đệ tử lục đại môn phái, chỉ sợ sẽ bị trục xuất khỏi tông môn đó!"
Cơ Vô Song chẳng hề để tâm, đôi phượng nhãn trong veo khẽ cong lên, mỉm cười nhìn ông.
Hàng mi cong dày như lông quạ, đôi môi đỏ tươi khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn ửng hồng, còn mang theo chút mũm mĩm non nớt. Ai nhìn cũng phải thốt lên: quả là một viên ngọc được chạm khắc tinh xảo!
Chỉ tiếc, viên ngọc này lại có bản lĩnh chọc tức người khác đến chết mà chẳng cần đền mạng.
"Biết rồi biết rồi. Sư phụ, chúng ta dùng măng trúc hầm thịt thú Thuần Thuần được không? Thịt mềm da dẻo, vào miệng liền tan, hòa với hương măng thanh khiết, thơm nồng mà không ngấy, tuyệt vời lắm đó."
Tống Lan Phong bất giác nuốt nước bọt, song lại nhớ tới tôn nghiêm làm sư phụ, đành cố giữ mặt lạnh, nghiêm giọng:
"Còn nói sang chuyện khác! Lần này sáu đại môn phái cùng tổ chức khảo hạch đệ tử, cạnh tranh kịch liệt thế nào con cũng biết. Nếu con lại rớt, thì sẽ thật sự mất mặt…"
"Mất mặt đến khắp Thiên Khải quốc ấy chứ," Vô Song vừa dùng phù hỏa nhóm bếp, vừa phụ họa, "biết rồi biết rồi. Sư phụ thật lắm lời, chẳng trách tiên tử Phù Dung không thích người mà thích Tiểu sư thúc."
"……."
Một nhát dao đâm thẳng vào tim Tống Lan Phong, sắc mặt ông xanh lét.
Nhưng đồ đệ này vừa đáng yêu lại vừa yếu ớt, đánh không được, mắng không xong, thì còn biết làm sao?
Cuối cùng, ông chỉ đành nuốt cục máu nghẹn vào bụng.
Đúng là nghiệp chướng! Nghiệp chướng mà!
Oán giận đầy bụng, nhưng khi món thịt thú hầm măng chín, ông lại rơi lệ ăn liền năm bát lớn. Mãi đến khi thấy Vô Song lộ vẻ xót của, ông mới khoan khoái lấy ra một vật, nói:
"Đây là đồ vi sư chuẩn bị cho con. Lần này con cứ theo sát Đại sư huynh, có hắn ở đó, đảm bảo con vượt qua."
Đại sư huynh?
Nhắc tới Đại sư huynh của Vân Lam tông, thì đó chính là nhân vật kinh tài tuyệt diễm nhất không chỉ trong tông môn, mà cả Thiên Khải quốc! Là bạch nguyệt quang trong lòng vô số thiếu nữ.
Nào là sáu tuổi trúc cơ, chín tuổi kết đan, mười tám tuổi kim đan viên mãn.
Nào là thiên sinh đạo thể, một đạo thông thì vạn đạo đều thông.
Nào là phong tư tuấn dật, độc nhất vô nhị trên đời.
Có thể nói, tông môn già cỗi như Vân Lam, còn có thể sánh ngang năm phái khác, chính là nhờ có vị Đại sư huynh này!
Còn Vô Song – một con cá mặn không linh cốt – vốn ở tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn trong tông môn. Ngoài việc từng ở đại hội tông môn xa xa ngắm một lần, căn bản chưa từng nói với hắn một câu.
Giờ bắt nàng dính lấy hắn làm cái đuôi nhỏ?
Quả nhiên, không chỉ nàng mặt dày, mà sư phụ nàng cũng mặt dày không kém.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!