Mặc Lam Y nuốt không trôi nỗi ấm ức này, đặc biệt là ánh hào quang vốn phải thuộc về nàng, lại hết thảy rơi vào tay Cơ Vô Song.
[Tiên nhân gia gia, ta muốn nàng chết!]
Lão quỷ tiên đau hết cả đầu:
[Đây là trong tông môn, với thực lực hiện tại của ngươi, ngươi vừa ra tay đã bị người ta bắt thóp ngay.]
[Ta mặc kệ, ta phải giết nàng!]
Cảm nhận hận ý dâng trào nơi đáy lòng Mặc Lam Y, lão quỷ tiên hiểu, ác niệm nàng dành cho Cơ Vô Song đã gần ngưng thành thực chất. Nếu không giết được Cơ Vô Song, e rằng sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm của nàng.
[Phải xem nàng có rời tông môn không. Nếu ra ngoài, chúng ta liền động thủ.]
Không biết có phải Cơ Vô Song nghe được "tâm thanh" của Mặc Lam Y hay không, mà thật sự cưỡi tiên hạc bay thẳng xuống núi, rời tông môn.
Từ Truyền Đạo Viện đến chân núi có một đoạn đường rất dài. Người khác hoặc dùng truyền tống trận, hoặc cưỡi thanh điểu xuyên thác của tông môn. Mỗi lần chỉ tốn một gốc linh thảo, hoặc mười viên linh châu, rất rẻ.
Chỉ có Cơ Vô Song là chói mắt nhất. Bạch hạc tiên khí lượn vòng, vỗ cánh bay cao, lông vũ như mây khói, khiến đám đệ tử mới nhập môn nhìn mà ngây ngẩn.
"Trời ạ…"
"Con tiên hạc kia là tông chủ tặng nàng sao?"
"Nói thật, dù An Tông Chủ sủng nàng như vậy, ta cũng chẳng sinh lòng ghen tị nổi."
"Đúng thế…"
Phải rồi, ghen sao nổi?
Một người có thiên tư bậc này, chỉ cần giải quyết vấn đề linh căn, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của tông môn.
Mặc Lam Y lạnh lùng quét mắt qua đám đông, bước vào truyền tống trận, cũng rời tông môn, đuổi theo Cơ Vô Song.
Cơ Vô Song tất nhiên biết lão quỷ kia dùng bí pháp bám theo mình. Vì thế nàng thong dong dạo qua tu chân trấn dưới núi một vòng, lại dùng truyền tống trận trong trấn, đi thẳng tới biên giới Lục Hải.
Lục Hải không phải là biển xanh, mà là dãy núi nguyên thủy mênh mông bất tận. Bốn mùa quanh năm tràn đầy sức sống, xanh biếc như sóng, rộng vô biên, chưa từng có ai xuyên qua, bởi vậy mới mang tên Lục Hải.
Đây cũng là nơi tụ hội linh lực khắp đại lục. Các tông môn lớn nhỏ đều có truyền tống trận đặt tại đây.
Thấy Cơ Vô Song đi sâu vào Lục Hải, Mặc Lam Y không nhịn được mà cười lớn:
[Tiên nhân gia gia, đúng là thiên thời địa lợi!]
Lão quỷ tiên lại cảm thấy có chút quái lạ, nhất là khi Cơ Vô Song càng đi càng vào sâu, như cố ý tìm chỗ hoang vắng. Nhưng nghĩ đến việc nàng chỉ là một "phế vật không thể tu luyện", thì hắn cũng chẳng bận tâm thêm.
Mặc Lam Y bám theo nàng suốt nửa ngày, xác nhận phạm vi trăm dặm không một bóng người. Nàng lấy ra một chiếc mặt nạ vô tức che dấu thần thức, rồi tế ra một cây trường cung đen kịt ——
Diệt Hồn Cung!
Bán bước tiên khí!
Một tiễn có thể diệt cả hồn phách!
Đem nửa bước tiên khí ra đối phó Cơ Vô Song, đủ thấy hận ý Mặc Lam Y sâu nặng thế nào —— muốn nàng hồn phi phách tán!
Dĩ nhiên, thực lực của Mặc Lam Y tuyệt đối không thể kéo nổi cung này. Người thực sự căng dây chính là lão quỷ tiên.
Một mũi tên b*n r*, hắn e rằng phải ngủ liền mấy ngày mới hồi phục. Nhưng chẳng còn cách nào, Cơ Vô Song đã trở thành tâm kết của Mặc Lam Y —— nàng nhất định phải chết!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!