Mặc Lam Y ngẩn người một chút, vội vàng hỏi trong lòng:
[Tiên nhân gia gia, trong khối hỏa linh thạch kia có gì thế?]
Lão quỷ tiên nhíu mày đáp:
[Nếu ta không cảm nhận sai, dường như có một loại khí tức đặc biệt của dị hỏa. Nói không chừng chính là thiên địa dị hỏa.]
Nghe vậy, Mặc Lam Y hít mạnh một hơi lạnh:
[Sớm biết đó là hạt giống dị hỏa, người nên nói cho ta luôn đáp án của hai câu hỏi thêm chứ.]
Lão quỷ tiên: [???]
Suýt chút nữa ông ta mắng thẳng mặt nàng.
Đúng là đồ trời đánh! Rõ ràng tự mình ngu dại còn quay sang trách người khác.
Nếu không phải nàng rảnh rỗi đi chọc vào Cơ Vô Song thì mọi chuyện đã đâu vào đó.
Nàng không chọc, Cơ Vô Song sẽ không tới học.
Nàng ta không đến lớp, làm gì có chuyện giành hạng nhất.
Thế thì khối hỏa linh thạch tất nhiên sẽ thuộc về Mặc Lam Y rồi!
Rõ ràng là bản thân vừa yếu vừa thích bày trò, thế mà còn đổ lỗi cho người khác?
Lão quỷ tiên cố gắng nén cơn giận trong lòng, nói:
[Không phải ta không chịu nói. Hai câu hỏi cuối kia vốn không ai có thể biết được, vì hai loại linh thảo đó chỉ tồn tại ở thượng giới. Con bé ăn mày kia cũng không thể nào biết.]
Mặc Lam Y mắt sáng rực:
[Thật chứ?]
[Ừ.]
[Vậy là có người đã mách đáp án cho Cơ Vô Song! Nàng ta gian lận!]
Quả nhiên, nàng đã đoán đúng. Một kẻ chưa từng tới lớp, sao có thể trả lời hết được?
Mặc Lam Y lập tức đứng bật dậy, nhìn về phía vị sư thúc Nguyên Anh, do dự mãi mới mở miệng.
Sư thúc ngẩng đầu:
"Có chuyện gì?"
Mặc Lam Y gật đầu nói:
"Bẩm sư thúc, tiểu sư muội chưa từng nghe giảng buổi nào, sao có thể làm đúng toàn bộ chứ? Hơn nữa hai loại linh thảo trong câu hỏi thêm, ngay cả đệ tử như con cũng chưa từng nghe qua…"
Sư thúc Nguyên Anh lập tức sầm mặt lại.
Đây là cái gì? Đệ tử của chủ phong Tử Lâm lại ăn nói khó nghe đến vậy?
Chẳng lẽ ám chỉ ông tiết lộ đề cho Cơ Vô Song sao?
Ông lạnh giọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!