Cố Quân Thiên tuy cân nhắc cả nửa đêm, nhưng cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, hắn vẫn còn ngủ rất say.
Chu Thanh Hạo dậy sớm, sau khi tỉnh lại thì yên lặng nhìn Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên thật sự rất đẹp trai, trách sao hắn lại nhất kiến chung tình.
Chu Thanh Hạo vẫn luôn cảm thấy mình thực sự yêu nghề, bởi lẽ khi người khác cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy vất vả, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện nghỉ hưu, thì hắn chưa từng có suy nghĩ như vậy.
Nếu thật sự nghỉ hưu, hắn chắc chắn sẽ rất chán, chi bằng mỗi ngày vất vả bận rộn ở đoàn phim còn vui hơn.
Nhưng giờ phút này, hắn lại nghĩ đến chuyện nghỉ hưu.
Hắn không muốn vào đoàn phim, không muốn rời xa Cố Quân Thiên.
Khi Cố Quân Thiên mở mắt ra, liền thấy Chu Thanh Hạo đang chuyên chú nhìn mình.
Nhìn ánh mắt kia, liền biết Chu Thanh Hạo nhất định rất, rất yêu hắn.
Người này trong mắt, trong lòng, e rằng tất cả đều là hắn.
"Không còn sớm nữa, chúng ta dậy thôi." Cố Quân Thiên nói.
"Ừm." Chu Thanh Hạo đáp lại, đang định ngồi dậy, lại bị Cố Quân Thiên giữ lại: "Cậu chưa mặc áo, dậy liền sẽ lạnh."
Nói xong, Cố Quân Thiên đem áo giữ nhiệt mà Chu Thanh Hạo cởi ra hôm qua nhét vào trong chăn, đợi nó được làm ấm, rồi mới giúp Chu Thanh Hạo mặc vào.
Đúng vậy, là hắn đích thân mặc vào cho Chu Thanh Hạo.
Hắn không để Chu Thanh Hạo rời khỏi chăn, giống như giúp trẻ con mặc quần áo, giúp cậu mặc xong ngay trong ổ chăn.
Chu Thanh Hạo có chút nghi hoặc, không hiểu nổi Cố Quân Thiên.
Nếu nói Cố Quân Thiên thích mình, thì lại không cho mình chạm vào; nhưng nếu nói không thích, thì lại chăm sóc mình chu đáo như vậy.
Cố Quân Thiên, rốt cuộc là nghĩ thế nào?
Cố Quân Thiên thật ra không nghĩ gì nhiều, đơn giản chỉ cảm thấy Chu Thanh Hạo trong bộ dạng lăn qua lộn lại rất đáng yêu.
Hắn hận không thể giúp Chu Thanh Hạo mặc hết toàn bộ quần áo.
Thôi vậy, vẫn là đừng quá tay, Cố Quân Thiên rời giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhưng hắn vừa bước vào nhà vệ sinh, Chu Thanh Hạo cũng đi theo vào.
Hai người chen trong một phòng vệ sinh nhỏ, không khí ái muội tràn ngập trong đó.
Cố Quân Thiên nhìn Chu Thanh Hạo trong gương, tâm tình cực kỳ tốt.
Bạn trai của hắn thật là đẹp trai!
Ngày hôm qua Cố Quân Thiên ngủ khá muộn, hôm nay dậy cũng trễ, hai người sau khi rửa mặt xong thì vội vàng xuống lầu, đã gần tám giờ, những người khác đều đã đến đông đủ.
Đạo diễn thấy họ đến, ra hiệu, ý bảo buổi livestream bắt đầu.
Mọi người lập tức vào trạng thái làm việc.
Hồ Bỉnh Sơn mở lời trước: "Chu lão sư, tôi đã sớm nghe nói cậu có danh hiệu "chiến sĩ thi đua", trước kia không cảm thấy gì, nhưng tối hôm qua xem lịch trình của cậu, thật sự bị dọa sợ. Tôi cứ tưởng mình đã đủ chăm chỉ rồi, nhưng so với cậu, tôi thật sự không là gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!