Đạo sư của Cố Quân Thiên đối với cậu, từ trước đến nay đều có chút cảm giác tiếc nuối như "hận sắt không thành thép".
Cố Quân Thiên thiên phú rất tốt, đáng tiếc là tâm tư không đặt vào việc học, căn bản không chịu học hành đàng hoàng.
Ông thấy thật sự rất đáng tiếc, thậm chí còn lo lắng cho tương lai vào nghề của Cố Quân Thiên.
Nhưng sau khi biết được thân phận của Cố Quân Thiên, ông lập tức không còn lo lắng nữa.
Tương lai của Cố Quân Thiên không cần ông phải bận tâm, như vậy về sau ông cũng không cần xen vào việc của cậu, đỡ được không ít chuyện, cũng tốt.
Kết quả là, ngay khi ông vừa quyết định mặc kệ Cố Quân Thiên, cậu lại đưa cho ông một đoạn chương trình viết cực kỳ hoàn mỹ, nhờ ông giúp bán kiếm tiền.
Dựa theo sự hiểu biết của ông về Cố Quân Thiên, cậu căn bản không thể viết ra được đoạn chương trình như vậy.
Nhưng đoạn chương trình này, cũng không thể là người khác viết giùm Cố Quân Thiên.
Thứ nhất, Cố Quân Thiên đưa đoạn chương trình này cho ông là để nhờ ông giúp bán kiếm tiền, chứ không phải để tham gia thi lấy giải thưởng.
Nếu Cố Quân Thiên bỏ tiền ra mua chương trình của người khác rồi giả làm của mình, sau đó nhờ ông đem đi bán, thì hành vi này đối với cậu mà nói, hoàn toàn không có chút lợi ích gì.
Cho dù có liên quan đến thi đấu, Cố Quân Thiên cũng không cần phải bỏ tiền ra mua chương trình để tham gia.
Là con trai của nhà giàu và ảnh hậu, cậu căn bản không cần dùng đến giải thưởng thi đấu để tô điểm thêm cho bản thân.
Hơn nữa, lập trình là thứ hoặc biết thì biết, không biết thì không biết. Bây giờ cậu giả vờ biết, sau này bị vạch trần thì mất mặt.
Cho nên, đoạn chương trình này thật sự là do Cố Quân Thiên viết?
Khi còn học với ông, Cố Quân Thiên vẫn luôn giấu tài?
Hay là khi đó cậu không để tâm học hành, còn bây giờ thì tập trung học, học rất tốt?
Cố Quân Thiên là thiên tài?
Giáo sư càng nghĩ càng cảm thấy Cố Quân Thiên không đơn giản, không kìm được liền mở livestream ra xem, sau đó nhìn thấy Cố Quân Thiên hứng thú dạt dào đang nấu cơm heo.
Giáo sư: "……"
Cơm heo không cần nấu quá chín, lý do phải nấu là vì nếu cho heo ăn đồ sống quá, dễ bị bệnh.
Cho nên, sau khi nấu một lúc, Cố Quân Thiên liền đem khoai lang đỏ và rau xanh đã nấu chín đổ vào thùng, rồi cho thêm cám, trộn đều rồi đem cho heo ăn.
Đám heo đó từ lâu đã ngửi thấy mùi đồ ăn, đứng trong chuồng heo kêu inh ỏi đòi ăn, khi Cố Quân Thiên bước vào, chúng còn vươn mình về phía cậu, tuy rằng ông chú kia cố ngăn cản, nhưng không có hiệu quả gì.
Cố Quân Thiên cứ như vậy mà bị mấy con heo húc cho mấy cái.
May mà cậu không để bụng, đem cơm heo đổ vào máng ăn, hoàn thành công việc cuối cùng.
"Chú ơi, heo có phải đã cho ăn xong rồi không?" Cố Quân Thiên hỏi.
"Đúng vậy, cho ăn xong rồi," ông chú cười ha hả, "Tôi đi lấy phần thưởng cho các cậu."
Ngoài miếng thịt muối này, ông chú còn đưa cho Cố Quân Thiên một miếng giò lớn bằng bàn tay và một miếng thịt muối có kích cỡ tương tự: "Cái này cũng cho các cậu luôn. Miếng thịt muối lớn là phần thưởng, còn mấy miếng này là tôi tặng."
"Chú ơi, chúng cháu có thịt muối lớn là đủ rồi, nhiều quá ăn không hết đâu." Cố Quân Thiên nói.
"Ăn không hết thì để dành sau ăn, thịt này để được lâu lắm, tay nghề làm thịt muối của tôi cũng không tệ, các cậu thử xem." Ông chú nhếch miệng cười.
Cố Quân Thiên có thể nhìn ra, ông chú thật lòng muốn tặng cậu mấy miếng thịt đó, vậy nên cậu liền nhận lấy: "Vậy cháu xin không khách khí, cảm ơn chú!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!