Chương 38: Đỉnh Lưu Nổi Tiếng (8)

Buổi phát sóng trực tiếp vẫn đang tiếp tục.

Tổ chương trình đã sắp xếp nhiệm vụ cho các khách mời trong thôn, mà những nhiệm vụ đó, cần khách mời tự mình đi tìm.

Mấy người từ nhà nghỉ của họ bước ra, mới đi được vài bước đã thấy không xa phía trước dừng lại một chiếc xe minibus. Cửa phía sau xe mở ra, chủ xe đang từ trong xe bước xuống dỡ những thùng giấy.

Những thùng giấy đó chứa các loại thịt đông lạnh và thịt tươi mới, mà một vài người dân lớn tuổi trong thôn thì tụ tập quanh chiếc minibus, đang mua đồ từ chủ xe.

"Ta muốn một con gà."

"Ta mua chút thịt heo."

"Ta muốn mua ít cá đối."

……

"Cái này là gì vậy?" Kiều Kiều lộ vẻ mặt tò mò.

Trong chương trình, hắn luôn là người hoạt bát nhất, chuyện gì cũng phải hỏi một câu.

Hồ Bỉnh Sơn đáp: "Một số thôn làng tương đối xa xôi, người trong thôn không có phương tiện để ra ngoài mua thức ăn, nên có người lái xe chở các loại thịt vào trong thôn bán. Như vậy thì tiện lợi cho người trong thôn, mà người bán cũng có thể kiếm chút lời từ chênh lệch giá."

Hồ Bỉnh Sơn giải thích, nhưng Kiều Kiều vẫn là đi theo chủ xe minibus để hỏi thăm.

Những điều hắn nghe được cũng gần giống như lời Hồ Bỉnh Sơn đã nói.

Trong thôn có cửa hàng tạp hóa, các loại thực phẩm có thời hạn sử dụng dài như dầu, muối, nước tương, giấm và đồ ăn vặt thường thấy đều có thể mua tại đó. Nhưng những loại thịt tươi hoặc rau củ mà trong thôn không trồng được, nếu muốn ăn thì phải ra ngoài mua.

Có một số người nhận ra đây là cơ hội kinh doanh, nên mua thịt từ bên ngoài mang vào thôn bán. Hành nghề như vậy không chỉ có mỗi người lái chiếc minibus này.

Người này cũng không chỉ bán hàng ở mỗi thôn này, nghỉ lại ở đây một hai tiếng rồi còn phải tiếp tục đến những thôn khác.

"Thì ra là vậy, mọi người thật sự rất vất vả." Kiều Kiều nói.

Người lái minibus có chút khó hiểu: "Hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, chỗ nào cũng có đường xe chạy. Khi tôi còn nhỏ chỉ có đường núi, muốn ra ngoài mua chút đồ thì phải dựa vào hai chân mà đi, lúc đó mới gọi là khổ."

"A, lúc nhỏ anh vất vả như vậy à?" Kiều Kiều lộ vẻ mặt quan tâm.

Thấy Kiều Kiều cứ nói chuyện mãi không dứt với người đó, Tần Yến Minh hơi bực —— những người khác đều đi cả rồi!

Hơn nữa hắn cũng không thích bị một đám người già và trung niên vây quanh.

Những người đó không biết có phải là không thường tắm rửa hay không, trên người có mùi rất khó ngửi.

Cố Quân Thiên và nhóm của anh ta thật sự đã rời đi.

Anh ta vừa thấy chiếc minibus kia là đã biết người ta đến để bán hàng rong.

Bọn họ căn bản không có ý định mua gì, chỉ vây quanh người ta hỏi này hỏi kia, thật sự là đang làm phiền việc buôn bán của người ta.

Huống hồ, bọn họ còn phải lo chuẩn bị bữa trưa.

Giúp dân làng làm nhiệm vụ để đổi lấy nguyên liệu nấu ăn, tổng cộng có ba nhiệm vụ, có cái khá nhẹ nhàng, có cái thì mệt, nếu đi sớm một chút thì còn có thể chọn được nhiệm vụ nhẹ hơn.

Theo cốt truyện ban đầu, đạo diễn sắp xếp ba nhiệm vụ, lần lượt là: phụ giúp làm dưa muối, phụ giúp cho heo ăn, và phụ giúp giã bánh gạo, mỗi nhiệm vụ đều cần hai người.

Trong ba nhiệm vụ này, Cố Quân Thiên muốn làm nhất là cho heo ăn, nếu không thì làm dưa muối cũng được, dù sao anh ta không muốn giã bánh gạo.

Giã bánh gạo là việc rất tốn sức, phải giã rất lâu mới có thể làm bánh xong, mấu chốt là người lớn tuổi phụ trách giã bánh tính tình rất không tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!