Chương 18: Tâm Cơ Bạch Liên Hoa (18)

Lúc ăn sáng, ba mẹ Cố cũng chúc mừng sinh nhật Cố Quân Thiên. Ba Cố còn nói: "Tối nay, chúng ta sẽ tự vào bếp nấu vài món, chúc mừng sinh nhật con."

Trước kia khi ở bên ngoài, họ rất ít khi tổ chức sinh nhật, bản thân họ cũng không quá để tâm đến ngày sinh của mình. Nhưng họ đã bỏ lỡ rất nhiều năm tháng không thể ở bên Cố Quân Thiên, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội ăn sinh nhật cùng con, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.

Mấy ngày trước, họ đã cùng Chu Thanh Hạo bàn bạc thực đơn, mỗi người đều định làm hai món ăn để cùng nhau mừng sinh nhật Cố Quân Thiên.

"Thảo nào mấy hôm trước mọi người cứ hỏi tối nay tôi có rảnh không." Cố Quân Thiên nói.

Tối nay tất nhiên là hắn rảnh, hắn đã để dành riêng thời gian để cùng Chu Thanh Hạo làm huấn luyện thể lực.

"Chúng ta cũng không làm to chuyện, chỉ là người trong nhà cùng nhau chúc mừng một chút thôi." Mẹ Cố mỉm cười nói.

"Được ạ." Cố Quân Thiên gật đầu đáp.

Chu Thanh Hạo càng không nhịn được mà lén cười.

Người một nhà!

Ngay cả cậu cũng được mẹ Cố tính vào "người một nhà" rồi!

Chỉ có lão gia tử nhà họ Cố là nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy vô cùng xa lạ

- Tiểu Bảo của ông đâu rồi?

Chu Thanh Hạo lúc này cười tủm tỉm gắp thức ăn cho lão gia tử nhà họ Cố, ông cụ nhìn cậu một cái, cũng cười nói: "Tiểu Bảo, con cũng ăn đi."

Cả nhà họ Cố đều vô cùng vui vẻ. Bên kia, Trình Minh Nghiên lại mắt đỏ hoe, ném chiếc khăn quàng cổ mà cậu ta đã dành rất nhiều thời gian để đan cho Cố Quân Thiên vào thùng rác.

Hằng năm, cậu ta đều tặng quà cho Cố Quân Thiên, và đều là những món quà thể hiện tình cảm của cậu ta, tự tay làm.

Trước kia thường là mô hình, nhưng lần này, vì đã trở thành vị hôn phu của Cố Quân Thiên, cậu ta muốn tặng một món quà có ý nghĩa hơn.

Cậu ta học rất lâu, cố gắng đan một chiếc khăn quàng cổ cho Cố Quân Thiên.

Chiếc khăn này, cậu ta đan rất rất lâu mới xong, nhưng bây giờ lại chẳng còn giá trị gì nữa.

Trình Minh Nghiên buồn bã thật lâu, cuối cùng mới gượng dậy được tinh thần, đi gặp Sở Trạm hẹn hò.

Sở Trạm là đối tượng xem mắt mà ba Trình tìm cho cậu.

Nhà họ Sở còn giàu có hơn cả nhà họ Cố. Nhà họ Cố là do lão gia tử gây dựng từ hai bàn tay trắng, còn nhà họ Sở thì đã tồn tại vài trăm năm.

Thời dân quốc, tiệm vàng nổi tiếng nhất thành phố này chính là tiệm vàng nhà họ Sở.

Sau đó, cả gia đình họ di cư sang Hồng Kông, tiếp tục làm ngành trang sức, tích lũy vô số tài sản, trở thành một đại gia tộc vững mạnh.

Sở Trạm là cháu đích tôn của phòng lớn nhà họ Sở, rất được coi trọng, tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu quản lý công ty, hoàn toàn không thua kém gì Cố Quân Thiên.

Cố Quân Thiên không thích cậu ta thì sao? Vẫn còn có người khác thích cậu ta!

Trình Minh Nghiên đến gặp Sở Trạm, rồi không thể tránh khỏi việc để lộ gương mặt u sầu trước mặt người ta.

Sở Trạm nhìn cậu ta đầy quan tâm, hỏi han nguyên nhân, Trình Minh Nghiên liền kể lại chuyện giữa mình và Cố Quân Thiên. Đương nhiên, là kể từ góc nhìn của cậu ta, trong lời kể đó, Cố Quân Thiên chính là kẻ bạc tình phụ nghĩa.

"Đừng buồn vì Cố Quân Thiên nữa, cậu ta không đáng đâu." Sở Trạm an ủi Trình Minh Nghiên.

Được an ủi, Trình Minh Nghiên lại càng thương tâm hơn, nước mắt rơi xuống.

Sở Trạm đưa tay lau nước mắt cho cậu ta: "Minh Nghiên, để anh giúp em xả giận, tìm chút rắc rối cho cậu ta thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!