Chương 15: Tâm Cơ Bạch Liên Hoa (15)

Thấy Chu Thanh Hạo và ông nội mình ở bên nhau vui vẻ, Cố Quân Thiên mới yên tâm rời khỏi nhà để đi làm.

Sau khi ăn trưa xong, ông Cố cũng đi ngủ trưa.

Chu Thanh Hạo tự trấn an bản thân một lúc, hít sâu một hơi, rồi tươi cười đi về phía cha mẹ của Cố Quân Thiên:

"Chú Cố, dì Cố, chào hai người! Chú Cố, cháu vẫn luôn rất thích các tác phẩm nhiếp ảnh của chú, hôm nay được gặp chú thật sự rất vui! Còn dì Cố nữa, tác phẩm của dì thực sự rất độc đáo..."

Cậu từng được cha mẹ của Cố Quân Thiên cứu giúp, lại còn yêu thích chính anh ấy, nên càng để tâm đến cha mẹ của anh hơn bình thường.

Những tác phẩm nhiếp ảnh của họ, cậu đã cố gắng bằng mọi cách tìm xem cho bằng được.

Lúc này, Chu Thanh Hạo liền đưa ra một vài ví dụ, kể lại tác phẩm nào đó mà chú Cố từng đăng trên một tạp chí, khen ngợi ý nghĩa sâu sắc của bức ảnh ấy; lại kể đến một tác phẩm từng đoạt giải của dì Cố, nói rằng nó xúc động đến nhường nào.

Trong lúc nói chuyện, Chu Thanh Hạo còn lấy ra một số tác phẩm thiết kế của mình trong những năm qua cho hai người xem:

"Chú Cố, cảm hứng thiết kế cho mẫu này của cháu chính là đến từ tác phẩm chụp băng hà của chú được đăng trên tạp chí hồi tháng 6 mấy năm trước..."

Chu Thanh Hạo nói rất nhiều, đến mức những tác phẩm ít người chú ý của cha mẹ Cố Quân Thiên, cậu cũng thuộc làu làu.

Cậu nói cảm hứng thiết kế trang sức của mình đến từ tác phẩm nhiếp ảnh của chú Cố, người tinh mắt chỉ cần nhìn liền biết cậu không nói dối.

Cha mẹ của Cố Quân Thiên hiểu rõ, đây không phải là thứ có thể học thuộc chỉ trong một đêm, đủ để thấy Chu Thanh Hạo thực sự rất thích tác phẩm của họ.

Hai người họ thường xuyên đi đây đi đó, tuy không giỏi giao tiếp, nhưng lại rất tinh ý trong việc nhìn người.

Họ thấy rõ sự căng thẳng và lo lắng của Chu Thanh Hạo, cũng biết cậu đang cố lấy lòng họ. Nhưng chính vì thế, họ lại càng thấy yêu quý cậu thanh niên này hơn.

Ngoại hình ưa nhìn, lại có tiếng nói chung với họ

- một người như thế, ai mà không thích chứ?

Càng trò chuyện, không khí lại càng sôi nổi và vui vẻ.

Chu Thanh Hạo là một người rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, nếu không như thế, cậu cũng chẳng đoán ra được sở thích thật sự của "Cố Quân Thiên" như trước.

Mà bây giờ, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được

- cha mẹ của Cố Quân Thiên không hề ghét cậu.

Thật sự là quá tuyệt vời!

Chu Thanh Hạo vui mừng khôn xiết, trong lòng âm thầm quyết tâm

- nhất định phải chiếm được sự yêu thích của cả nhà họ Cố.

Trong khi Chu Thanh Hạo sống trong Cố gia vui vẻ như cá gặp nước, tiêu dao tự tại, thì Trình Minh Nghiên lúc này mới từ cơn say rượu tỉnh lại.

Tối qua, sau khi rời khỏi nơi ở thuê của Chu Thanh Hạo, Trình Minh Nghiên đến quán bar và uống say một trận.

Hắn vừa khóc vừa hét, không hiểu vì sao Cố Quân Thiên lại thà thích một kẻ giả vờ như Chu Thanh Hạo mà không thích hắn.

Rõ ràng hắn yêu Cố Quân Thiên đến vậy!

Cuối cùng, dĩ nhiên hắn đã say mèm.

Lúc này, vừa tỉnh dậy khỏi cơn say, đầu hắn đau như búa bổ, mắt thì sưng tấy, đỏ hoe.

Trên người hắn còn vương mùi hôi thối khó chịu khiến hắn muốn nôn khan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!