"Gia, Cao công tử rõ ràng là muốn gây khó dễ cho Thất gia; Tiền công tử thì vì bạc; Uông công tử nghe theo hai người kia."
"…"
"Gia, đến ngày thành thân, Thất gia đơn thương độc mã đó!"
"…"
Cố Dịch nói khô cả miệng, mà gia nhà mình vẫn thản nhiên không động đậy, còn đang vùi đầu viết chữ, thật đúng là Hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp.
Ngay khi Cố Dịch sốt ruột đến mức giậm chân, Cố Trường Bình mới buông bút xuống, hờ hững nói: "Gấp gì chứ, đối phó ba tên khốn đó, ta có thừa cách."
Một câu ấy như cho Cố Dịch ăn viên định tâm hoàn.
Hắn móc từ trong ngực ra một phong thư: "Gia, có thư từ phủ An Huy gửi đến."
Phủ An Huy, chắc chắn là thư của Tô Bỉnh Văn.
Thư đến mà người không đến, giữa chân mày Cố Trường Bình thoáng lộ vẻ thất vọng.
Y lướt qua thư một lượt, hồi lâu mới hỏi: "Tình hình bên Tô phủ thế nào?"
Câu hỏi này khiến Cố Dịch sững ra. Trong phủ trên dưới đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ, đâu còn thời gian mà quan tâm chuyện Tô phủ.
"Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hồi kinh. Về kinh xong ta sẽ đến Tô phủ một chuyến."
Cố Trường Bình ấn nhẹ lên chân bị thương, ánh mắt chạm vào Cố Dịch: "Gửi lời cho Thất gia, bảo nàng đi cùng ta."
"Vâng!"
…
Khi Cố Trường Bình thấy Tĩnh Bảo mặc nữ trang đứng đợi trước cửa Tô phủ, trong lòng chợt thấy ngứa ngáy như bị mèo cào.
Vừa nhột vừa khó chịu, lại không kìm nén nổi.
Nàng còn nghiêm trang nói: "Ta bị ép đó, dù gì nàng ta là người cũ, ta là người mới, trong sách bảo, người mới phải áp đảo người cũ một bậc."
Cố Trường Bình suýt nữa bật cười.
Nàng bước đến gần, chớp chớp mắt: "Bộ đồ này của ta, được chứ?"
Cố Trường Bình cười sâu hơn, nói: "Thất gia, đàn ông không được nói "không được" đâu."
Tĩnh Bảo: "…"
Cố Trường Bình nhẹ nhàng nắm tay nàng, cùng đi lên mấy bậc thềm, gõ cửa phủ.
Đợi một lát, lão quản gia của Tô phủ mới ló nửa người ra, thấy là Cố Trường Bình bèn vội mở toang cửa mời vào.
"Đại gia nhà ngươi bảo ta đến xem nàng ấy."
Quản gia cầm lấy đèn lồng trong tay hạ nhân, cung kính nói: "Tiên sinh, mời đi theo ta."
Ba người đi thẳng một mạch, mãi đến khi tới một viện vắng vẻ mới dừng lại.
Trong sân tĩnh lặng như tờ, trước cửa treo hai chiếc đèn lồng, gió lạnh thổi qua làm chúng đung đưa qua lại.
"Nàng sao rồi?" Cố Trường Bình chưa vội vào trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!