Cố phủ mấy hôm nay thật náo nhiệt, ngoài cửa luôn có những gương mặt quen thuộc hoặc lạ hoắc qua lại, vắt óc tìm cách gặp Cố Trường Bình một lần.
Ép đến mức Cố Trường Bình, đường đường là chủ một phủ, cũng đành phải đi cửa sau mới vào được nhà.
Ăn xong bữa trưa, Cố Trường Bình về thư phòng chợp mắt một lát.
Tỉnh dậy, nhận lấy chén thuốc đen sì trong tay Cố Dịch, bịt mũi ừng ực uống cạn, lúc đưa trả chén thì như thường lệ lườm Cố Dịch một cái.
Cái lườm ấy như muốn nói: mấy chuyện khác thì quên lên quên xuống, riêng việc nhắc chủ uống thuốc là nhớ dai hơn ai hết, ngươi cố ý đấy hả?
Cố Dịch thầm nhủ: ta biết làm sao giờ?
Thất gia ba ngày hai bữa lại sai Tề Lâm đến hỏi thăm sức khỏe gia, ta chẳng lẽ dám gạt nữ chủ nhân tương lai?
Hắn hắng giọng, vào đề: "Tề Lâm đến Tĩnh phủ rồi, bên cạnh gia chỉ còn mình ta, mà ta thì vụng về, sợ hầu hạ không chu đáo, chẳng bằng ra ngoài mua mấy người giỏi giang về cho chắc?"
Một thân thị vệ mà cứ phải làm mấy chuyện bưng trà rót nước, thật chẳng ra thể thống gì.
"Tiểu Dịch à." Cố Trường Bình thở dài: "Dạo này gia nghèo, ngươi chịu khó thêm mấy hôm nữa đi, chờ về Tĩnh phủ thì đỡ rồi."
Cố Dịch cầm chén thuốc, quay đầu bỏ đi.
Nghèo cái rắm! Chẳng qua là sợ mua nha hoàn về rồi khó ăn nói với Thất gia, đúng không?
Vừa mở cửa…
Người ngoài và trong cùng sững lại một thoáng.
Cố Dịch nhìn thấy người tới, chân mày nhướng lên: "Ồ, Tề quản gia sao lại có thời gian rảnh đến phủ ta rồi?"
Tề Lâm mới tân hôn, khí sắc hồng hào, cười híp mắt: "Thất gia sai ta đến hỏi thăm sức khỏe gia."
Tên này chắc không biết, hai canh giờ trước gia và Thất gia còn đang ngả ngớn cùng nhau.
Cố Dịch hừ một tiếng, phang cửa bỏ đi.
Tề Lâm bị hắn "hừ" đến ngẩn ngơ: "Gia, hắn sao vậy?"
"Thèm vợ!"
Ngoài cửa, Cố Dịch lảo đảo suýt đánh rơi cả chén thuốc trong tay.
Cáo già vẫn là cáo già, nói trúng tim đen ngay lập tức.
Không sai!
Cố phủ ba gã độc thân, một đã thành thân, một sắp cưới, chỉ còn mình hắn đến tay đàn bà còn chưa chạm, tìm ai mà phân trần đây?
"Gia, bên cạnh Tĩnh tam cô nương có một nha hoàn tên là Ngọc Hoàn, xinh xắn, tính tình hiền, thêu thùa may vá còn giỏi hơn cả tú nương, hay là để ta làm mối…"
"Hắn không ưng đâu."
"…"
"Chuyện này khỏi cần chúng ta lo, hắn có duyên của hắn."
Trong thư phòng, Cố Trường Bình đặt chén trà xuống: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"
Tề Lâm cúi người: "Người hầu trong viện của gia đã sắp xếp xong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!