Mùng một tháng mười một.
Sau buổi thiết triều, Hoàng đế Lý Quân Tiện không giống mọi ngày gọi vài vị đại thần Nội các vào ngự thư phòng bàn việc, mà lại dẫn theo nội thị Vương công công bước lên thành lâu.
Trên thành lâu đã có người chờ.
Người ấy mặc một thân thanh bào, hai tay thu trong tay áo, ánh mắt sáng trong, là Cố Trường Bình.
Thấy Hoàng đế bước đến, y quỳ một gối, nhưng bị Lý Quân Tiện đỡ dậy: "Đầu gối ngươi vốn không tốt, nơi đây cũng chẳng có người ngoài."
"Hoàng thượng, lễ không thể bỏ."
Thấy y cố chấp, Lý Quân Tiện đành thở dài: "Tử Hoài à, tật xấu lớn nhất của ngươi là quá giữ quy củ."
Cố Trường Bình đứng lên: "Không có quy củ, sao dựng nổi khuôn phép."
Lý Quân Tiện thấy sắc mặt y tái nhợt, biết y đã chờ trên thành lâu lâu rồi, bèn cởi đại bào trên người khoác lên vai y: "Đi dạo cùng trẫm một chút."
Cố Trường Bình kéo lại đại bào: "Thần tuân chỉ."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Lý Quân Tiện mở lời: "Trẫm đứng trên muôn người, nhưng chỉ thấy chốn cao không chỗ tựa, cây cao nhiều gió. Tử Hoài, ngươi hãy ra núi giúp trẫm một tay đi."
Cố Trường Bình cười khổ: "Nếu Hoàng thượng muốn thần sống thêm vài năm, vậy đừng làm khó thần nữa. Một là sức khỏe thần không cho phép, vết thương cũ chưa lành, còn đang phải uống thuốc; hai là thần đã hứa với Thất gia, người chủ ngoại, thần chủ nội, không thể quá phô trương."
"Ngươi đúng là hồ đồ!" Sắc mặt Lý Quân Tiện trầm xuống: "Người đời đều là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, đến lượt các ngươi lại đảo ngược rồi sao?"
Cố Trường Bình cười: "Hoàng thượng, thần sợ vợ."
"Một nam nhân bị nữ nhân nắm chặt như thế, còn ra thể thống gì?"
"Chủ yếu là vì nợ nàng quá nhiều." Cố Trường Bình bất đắc dĩ cười: "Cho nên mới không thể làm chủ."
Lý Quân Tiện hừ một tiếng: "Trẫm thấy ngươi nghĩ nhiều quá, sợ bản thân sẽ trở thành cây cung tốt sau khi đã hết giá trị chứ gì."
Cố Trường Bình bị nhìn thấu tâm tư, lại chẳng hề kinh hoảng, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: "Người từng bước qua Quỷ môn quan, luôn sẽ sợ chết hơn chút. Mong Hoàng thượng thông cảm."
Lý Quân Tiện nghe xong, không khỏi cảm khái: "Tử Hoài à, tình huynh đệ bao nhiêu năm của chúng ta, giang sơn này…"
"Giang sơn thống nhất là nhờ Hoàng thượng thiên tư lỗi lạc, mang khí chất của bậc cửu ngũ chí tôn, không liên quan gì đến Tử Hoài."
Cố Trường Bình cười: "Nếu Hoàng thượng lại khiêm nhường như vậy, thần đành phải quỳ xuống lần nữa."
"Ngươi đúng là!" Lý Quân Tiện thở dài, chợt nắm lấy cổ tay Cố Trường Bình, tay y lạnh như băng, bèn quay đầu ra lệnh với Lý công công phía sau: "Đi lấy cho trẫm một lò sưởi tay."
"Dạ!"
Cố Trường Bình cười nói: "Đại bào này thêu rồng, thần không dám dùng. Còn lò sưởi tay thì sẽ không thể trả lại, đưa tặng Thất gia là vừa khéo."
Lý Quân Tiện nghe xong, chỉ cảm thấy ê răng.
"Hoàng thượng triệu thần vào cung, là vì chuyện gì phiền lòng sao?"
Nói đến chính sự, ánh mắt Lý Quân Tiện tối đi: "Chuyện phong địa của Túc vương, trẫm có phần khó xử."
Túc vương Lý Quân Thành vốn được phong đất ở Cam Châu, nơi đó quanh năm gió cát, không mấy giàu có. Hắn nhờ có công phò trợ Hoàng đế, nay lại muốn đổi phong địa sang vùng Xuyên Du.
Sau khi đăng cơ, Lý Quân Tiện nhân cơ hội thu lại phong địa của mấy chục vị phiên vương, chỉ giữ lại vài người để trấn thủ triều Đại Tần, trong đó có Túc vương.
"Hoàng thượng, việc này không thể đồng ý." Cố Trường Bình nghiêm nghị: "Xuyên Du là vùng phồn thịnh chỉ sau Giang Nam và Lưỡng Quảng, riêng thuế má một năm đã lên tới mấy trăm vạn lượng. Một khi ban cho hắn, hậu quả thế nào, Hoàng thượng chắc đã rõ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!