Chương 50: Ngầm xem mắt

Sáng sớm hôm sau.

Tĩnh Bảo còn chưa rời giường đã nghe thấy Lục Hoài Kỳ la oai oái ngoài sân đòi xông vào, nhưng bị A Man ngăn lại, hai người lời qua tiếng lại, cãi nhau ỏm tỏi.

Nguyên Cát bưng chậu nước bước vào hầu hạ.

Nửa tháng ở học đường, trừ mấy ngày bị nhốt trong phòng tối, sáng nào Nguyên Cát cũng đợi ngoài cửa, chờ khi cửa mở là vào giúp Tĩnh Bảo chải tóc, chỉnh mũ, tay nghề chẳng kém gì A Man.

Khi cây trâm gỗ cài chặt búi tóc, thì Lục Hoài Kỳ cũng vừa xông được vào, hầm hầm tức giận nói: "Tiểu Thất, con nha đầu nhà ngươi mồm mép ghê gớm quá, để hôm nào ta giúp ngươi tìm vài đứa dùng được, thay nó luôn."

Tĩnh Bảo không thèm đáp, chỉ thong thả chỉnh lại áo rồi bước ra ngoài.

Lục Hoài Kỳ vừa thấy bóng người thì đã ngửi được hương thơm thoang thoảng bay vào mũi, khựng lại giây lát rồi chụp lấy cây lược trong tay Nguyên Cát, hít mạnh một hơi… Thơm chết được!

"Cây lược này ta lấy nhé!"

"Biểu thiếu gia?"

Nguyên Cát sốt ruột: "Đây là đồ công tử nhà ta quen dùng, ai cũng không được đụng vào."

"Đúng là keo kiệt, thôi trả lại!"

Lục Hoài Kỳ ném cây lược trả rồi chạy theo: "Tiểu Thất, đi chậm một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"

Ngươi muốn nói, ta không muốn nghe!

Tĩnh Bảo càng bước nhanh hơn.

Xe ngựa đến phủ Tuyên Bình hầu, Tĩnh Bảo định vào thỉnh an hầu gia trước, nhưng được báo hầu gia đang có khách.

Đã sống ẩn dật mà còn có khách tới?

Chắc là vị khách đó rất quan trọng, Tĩnh Bảo bèn phải chờ bên ngoài.

Mới chờ chưa đến nửa chén trà, phu nhân Tuyên Bình hầu Tôn thị đã sai người đến mời. Thấy cửa thư phòng vẫn đóng, không rõ bao giờ mới xong, Tĩnh Bảo bèn đi về nội viện trước.

Vừa bước vào phòng Tôn thị, Tĩnh Bảo lập tức cảm thấy sáng bừng mắt. Ba vị cô nương dung mạo thanh tú đang ngồi ngay ngắn thành hàng, đứng đầu là Ngũ cô nương.

Tĩnh Bảo liếc nhìn Lục Hoài Kỳ, hắn thì cứ nháy mắt liên tục với nàng.

Không đứng đắn!

Tĩnh Bảo ho một tiếng, nghiêm túc, cung kính hành lễ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh mẹ uống trà.

Tôn thị vô cùng niềm nở: "Mới nửa tháng không gặp, Tiểu Thất càng lúc càng tuấn tú, chẳng trách hầu gia bảo Hoài Kỳ phải học tập theo. Nếu học được vài phần thì đúng là phúc phận của nó rồi."

Học theo nàng ấy?

Tĩnh Bảo vừa lén liếc Lục Hoài Kỳ, vừa e dè trả lời: "Thím quá lời rồi ạ."

Lục Hoài Kỳ làm ra vẻ "giờ thì hiểu vì sao ta cứ quấn lấy ngươi chưa, ta chỉ là vâng lệnh làm việc thôi" đầy đắc ý.

Tôn thị cười bảo: "Đừng khách sáo làm gì, Hoài Kỳ, dẫn các muội muội đến ra mắt Tiểu Thất đi!"

Thì ra đây là bữa tiệc xem mắt ngầm?

Tĩnh Bảo vội vàng chỉnh lại áo quần, ngồi nghiêm chỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!