Quốc Tử Giám mỗi tháng vào mùng Một và mười lăm đều được nghỉ, mỗi lần nghỉ hai ngày, một tháng tổng cộng được nghỉ bốn ngày.
Đến ngày mười lăm, mọi người bèn mau chóng thu dọn đồ đạc, vui vẻ trở về nhà, ai về với mẹ người nấy.
Nhà Uông Tần Sinh ở phủ Kim Lăng, hiện đang trọ tại phủ của dì ruột ở kinh thành. Dì rất tốt với hắn, còn phái xe ngựa và tiểu đồng tới đón.
Tĩnh Bảo vẫy tay tạm biệt rồi lên xe ngựa của mình.
A Man đã ngồi chờ sẵn trong xe, vừa thấy người lập tức nước mắt muốn tràn thành lũ.
"Trời ơi gia ơi, ngài gầy rộc cả người rồi!"
Tĩnh Bảo mỉm cười: "Ngươi thì lại béo ra."
A Man lau nước mắt, tức tối: "Ai nói vậy, rõ ràng nô tỳ là vì nhớ ngài mà gầy đi!"
Tĩnh Bảo đưa tay nhấc cằm nàng lên, cười híp mắt: "Nói ta nghe xem, ngươi là nhớ bằng lòng hay là nhớ bằng thân thể?"
A Man: "…"
Xong đời rồi, gia mới đi học nửa tháng sao đã biến thành kẻ háo sắc thế này!
Tĩnh Bảo không trêu nữa, hỏi: "Phía Nam có tin gì chưa?"
"Gia, đứa bé đúng là của lão gia thật. Người ta nói thân thể của cô gái kia là do lão gia phá thân đầu tiên, nghe đâu đứa bé kia trông cũng rất giống lão gia."
Trên mặt Tĩnh Bảo nở một nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy: "Cha ta giỏi thật đấy. Đứa bê đó vào cửa rồi à?"
Hỏi đến đây, A Man có cả bụng lời muốn nói.
"Lão phu nhân không cho đứa bé đó vào phủ, nói nhà họ Tĩnh không có lệ nhận con hoang, dù là con trai. Lão gia bèn cãi nhau với bà, làm bà tức đổ bệnh. Tam gia với Tứ gia bèn mời mấy vị trưởng bối trong tộc đến lý luận."
Tĩnh Bảo nhức cả đầu: "Lý luận kiểu gì, tám phần là cha ta chẳng có lý gì rồi."
A Man bĩu môi: "Chứ còn gì nữa, bây giờ cả phủ Lâm An đều đang bàn tán, nói rằng lão gia chúng ta ngay đến chữ hiếu cuối cùng cũng bị chó ăn mất rồi, chẳng còn xứng làm người, đến mức việc làm ăn ở mấy tửu lâu cũng bị ảnh hưởng."
Tĩnh Bảo thầm nghĩ: Lão phu nhân thật biết tính toán.
Vin vào chuyện không cho đứa bé vào phủ để dấy lên sóng gió, nếu cha đồng ý thì đứa bé bị bỏ rơi bên ngoài;
Nếu cha không đồng ý, bà ta bèn mượn cơ hội làm bộ đổ bệnh. Vốn dĩ cha đã chẳng có danh tiếng gì ở Lâm An, nay lại càng bị người ta xem thường.
Nếu có người chất vấn vì sao không cho đứa bé vào cửa, lão phu nhân cũng có sẵn lý do để ném ra
"Ta không thể để con dâu ta chịu ấm ức, nó là tiểu thư đích xuất từ phủ Tuyên Bình hầu cơ mà."
Bỗng dưng, ánh mắt Tĩnh Bảo loé lên.
Lão phu nhân ấy à, với cái đầu kia thì không nghĩ ra được nhiều mưu kế như vậy. Vậy thì người nghĩ ra chỉ có thể là ba người con trai của bà ta thôi.
Thì ra từng người một, ngoài mặt yên lặng, sau lưng lại không ngừng xúi giục.
"Thế còn mẹ ta nói sao?" nàng lại hỏi.
A Man trả lời: "Phu nhân muốn quay về giúp một tay, nhưng lại không nỡ rời gia, đang chờ gia quyết định đấy."
Tĩnh Bảo vén rèm lên: "Phương thúc, đi nhanh chút."
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!