Chương 46: Vụ án định rồi

Hôm sau, Tĩnh Bảo và Lỗ Bình Định bị nhốt trong hai gian phòng riêng biệt cùng một viện. Mỗi ngày ba bữa đều có người đưa tới, chẳng có thịt cá, chỉ toàn cháo trắng và dưa muối.

Ban đêm cũng không được trở về trai xá, mỗi người mang theo một bộ chăn chiếu, nằm ngủ trên đất.

Đối với Tĩnh Bảo mà nói, chép sách hay ngủ đất đều không phải chuyện khó.

Khó nhất là ba bữa cơm toàn món chay với cháo trắng. Tuy khẩu vị nàng nhạt, nhưng đâu có nghĩa là ăn chay.

Ngược lại, nàng là kẻ không có thịt không vui, rất mê đồ ngọt.

Nàng đành tự nhủ: báo thù thì phải trả giá, đây là trời cao trừng phạt nàng vì bày mưu hại người, dẫu cho kẻ đó có là đại ác nhân như Thạch Thuấn.

Căn phòng bên kia, Lỗ Bình Định bị đánh hai mươi gậy, cả lòng bàn tay thịt nát máu me, mới vào phòng đã r*n r* suốt ngày.

Đến đêm, sốt cao không ngừng, mê sảng suốt cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, không những không hạ sốt mà còn nặng hơn.

Người trông coi sợ xảy ra chuyện, vội bẩm báo lên trên. Chưa đầy một khắc, Thẩm Trường Canh đã cùng Tạ Lương vội vã chạy đến.

Tạ Lương bắt mạch xong, trong lòng đã rõ.

Thì ra là khí lạnh nhập thể, lại thêm sợ hãi quá độ, bèn vừa châm cứu bốc thuốc, vừa sai người đi báo cho người nhà hắn.

Nhà họ Lỗ ở ngay kinh thành, là một gia đình quan lại không lớn không nhỏ, nghe tin lập tức vội vàng đến, vừa hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, chẳng dám hó hé một lời, lập tức đưa người về phủ dưỡng bệnh.

Lỗ Bình Định đi rồi, cả viện chỉ còn lại mình Tĩnh Bảo.

Đêm đến, chép sách mệt rồi, nàng lén lút ra ngoài viện tản bộ, ngẩng đầu ngắm trăng, cúi đầu học thuộc bài.

Gió đêm thổi tới, mát lạnh dễ chịu.

Nàng bỗng thấy những ngày thế này cũng khá thanh tĩnh, ít ra không phải đối mặt với khuôn mặt kiêu ngạo thối hoắc của Cao công tử.

Bảy ngày thoáng cái đã qua.

Lúc Tĩnh Bảo bước ra khỏi viện, gương mặt nhỏ đã hóp đi một vòng, càng khiến người ta cảm thấy nàng yếu ớt như ngọn cỏ trước gió.

Cố Trường Bình lạnh lùng nhìn, lông mày lại nhíu lại, mắt quay đi hướng khác.

Tĩnh Bảo thấy Cố Tế tửu và Thẩm Giám Thừa đang đứng dưới cổng vòm, vội rũ mắt, nhanh chóng bước lên quỳ xuống hành lễ.

Chân vừa khụy xuống, đã bị một cánh tay đỡ lấy. Qua lớp vải, nàng vẫn cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay người kia.

"Không cần quỳ."

Cố Trường Bình thu tay về, đặt sau lưng: "Có mấy câu, ngươi nghe cho rõ."

Đúng lúc ấy, một tia nắng chiều nghiêng nghiêng rọi xuống sân, phủ một lớp ánh vàng mỏng lên chiếc trường bào màu xám tro của hắn.

Tĩnh Bảo rũ mắt, trả lời: "Xin tiên sinh chỉ dạy."

Cố Trường Bình nói: "Vụ án Thạch Thuấn, Hình bộ hôm qua đã định rồi, xem là tai nạn ngoài ý muốn."

Tĩnh Bảo kinh ngạc ngẩng đầu.

Nhanh vậy sao?

Nhà họ Thạch cam tâm à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!