Làm sao để hình dung bàn tay này?
Xương khớp rõ ràng, thon dài như trúc.
Rồi nhìn đến chủ nhân của bàn tay, đôi mắt đen láy nheo lại, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng. Từ góc độ của nàng, có thể thấy rõ hình bóng mình trong mắt hắn.
"Nhanh!" Cố Trường Bình lạnh giọng thúc giục.
Tĩnh Bảo đành phải đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn.
Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, Cố Trường Bình lập tức nắm chặt, hơi dùng sức lập tức nhấc bổng cả người nàng lên.
Bàn tay này, thật đúng là có lực!
Tĩnh Bảo lảo đảo đứng vững, vừa định lên tiếng cảm ơn thì Cố Trường Bình đã sải bước đi qua bên cạnh, chỉ để lại một bóng lưng cô đơn, lạnh lẽo.
Trong lòng Tĩnh Bảo rối bời, chậm rãi đi theo.
…
Hàng chục ngọn đuốc khiến bầu trời đêm tối đen như mực bỗng sáng rực.
Không biết có phải vì vừa có người chết hay không, mà cả hậu viện yên tĩnh đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Cái cây cổ thụ trên sườn đồi, cành nghiêng lệch vươn ra một phía, lá cây như những móng vuốt ma quái thò ra từ trong đêm tối.
Lỗ Bình Định sợ đến mức không thể nhấc nổi bước chân, mặt mày như đưa đám, run rẩy nói: "Ta… ta ngồi trên tảng đá, bọn họ đứng đó nói chuyện, nói gì ta không nghe rõ, Thạch Thuấn bảo ta đi xa một chút."
Trương Trường Thọ hỏi: "Người chết ngã xuống ở chỗ nào?"
"Ở đó… không đúng… là chỗ kia…"
Thấy Lỗ Bình Định đã nói năng lộn xộn, Trương Trường Thọ lắc đầu, cầm đuốc đi về phía trước. Cha con nhà họ Thạch sợ bỏ sót điều gì, bèn bám theo sát nút.
Đám giáo quan ở Quốc Tử Giám đồng loạt quay sang nhìn Cố Trường Bình, hắn phất tay: "Người đông không tiện, các vị ở lại đây, ta đi xem."
Thạch Thượng Thư vốn định nhân cơ hội nói vài lời riêng với Trương Trường Thọ, ai ngờ Cố Trường Bình lại theo sau, khiến ông không tiện mở lời.
Cố Trường Bình làm như không nhận ra mình có phần dư thừa, hỏi: "Trương đại nhân, phía sườn đồi đó, phiền người cho thêm vài người tới xem, quỷ thần gì đó, ta không tin đâu."
Trương Trường Thọ gật đầu: "Mấy người các ngươi, qua đó xem đi!"
"Dạ!"
Ở phía xa, thấy bọn họ lục soát tỉ mỉ, lòng Tĩnh Bảo càng thêm bất an.
Người giả làm Tứ cô nương chính là Nguyên Cát, Nguyên Cát tuy là nam nhi nhưng dung mạo lại mềm mại như nữ tử, khoác lên mình bộ xiêm y con gái, đến son phấn cũng chẳng cần tô, chẳng khác nào một nữ nhân thực thụ.
Cú ngã kia là công lao của A Nghiễn.
Hắn chờ đến khi Lỗ Bình Định quay người lại thì thi triển khinh công, rải mấy viên đá được chọn kỹ lên giữa đường. Khi đó Thạch Thuấn đang mải dán mắt nhìn nàng, dĩ nhiên không thể phát hiện.
Tiếng hét thất thanh của Lỗ Bình Định khiến mọi người đổ xô chạy đến. Thạch Thuấn vẫn còn thoi thóp, lại vì thân phận đặc biệt, nên đám người kia lập tức khiêng vào chính sảnh để cứu chữa.
Chờ tất cả rút đi, A Nghiễn và Nguyên Cát đang nấp sau cây lập tức nhanh chóng ra dọn dẹp hiện trường, người lau vết máu, người nhặt đá vỡ.
Thật ra, Tĩnh Bảo không dám chắc có thể giết được Thạch Thuấn, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến vậy.
Chính vì quá suôn sẻ, nàng lại càng bất an, lo rằng trong bóng tối, có thứ gì chưa được xử lý sạch sẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!