Trương Trường Thọ nhấc nắp chén trà lên, vỗ mạnh xuống bàn như thể vỗ vào mộc kinh đường.
"Người dưới đường, báo danh tính, nói rõ quan hệ với người chết."
Lỗ Bình Định sớm đã bị khí thế ba đường hội thẩm dọa cho hồn bay phách lạc.
"Học... học trò Lỗ Bình Định, ở cùng một phòng với Thạch huynh đệ, là bạn thân của huynh ấy, tuyệt đối không hại huynh ấy."
Tĩnh Bảo hắng giọng một tiếng: "Học trò Tĩnh Bảo, Thạch Thuấn là kẻ thù của ta."
Lời vừa dứt, không khí trong nội đường lập tức đông đặc lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tĩnh Bảo.
Trương Trường Thọ thầm nghĩ ta đây thẩm án hỏi cung bao nhiêu năm, chưa từng thấy nghi phạm nào vừa mở miệng đã nhận có thâm cừu đại hận với người chết.
"Ngươi với hắn có thù oán gì?"
Tĩnh Bảo ngẩng đầu, trả lời: "Ta là cháu của Tuyên Bình Hầu gia, Tứ cô nương đã khuất của Hầu phủ chính là vị hôn thê của ta."
Thì ra là vụ án mạng đó.
Trương Trường Thọ nhìn Thạch Thượng Thư, sắc mặt có phần phức tạp: "Nói vậy thì, Thạch Thuấn là do ngươi giết?"
Tĩnh Bảo: "Ta cũng muốn lắm, tiếc rằng ông trời không cho ta cơ hội đó."
"Ngươi nói hay như hát vậy! Không phải ngươi giết, thì còn ai vào đây?" Thạch Hổ gầm lên một tiếng, hận không thể xé xác kẻ họ Tĩnh.
Cố Trường Bình ho một tiếng: "Thạch công tử đừng vội, cơm phải ăn từng miếng, án cũng phải thẩm từng bước. Trương đại nhân là thuộc hạ của cha ngươi, ngài ấy thẩm án, ngươi còn chưa yên tâm sao?"
Tĩnh Bảo vừa nghe lời ấy, lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Vừa vặn bắt gặp ánh mắt Cố Trường Bình đang nâng chén trà, ngước nhìn, ánh mắt lạnh lùng gần như xa cách.
Tĩnh Bảo bị hắn nhìn như thế, cả người không được tự nhiên, chợt không phân rõ người này lúc này có thiện ý hay ác ý với nàng.
Cố Trường Bình nhìn nàng một lúc rồi mới dời ánh mắt về phía Trương Trường Thọ: "Trương đại nhân, mời bắt đầu."
Trương Trường Thọ: "Tĩnh sinh, hãy kể rõ đầu đuôi sự việc đêm nay, không được giấu giếm nửa lời."
"Đại nhân, học trò không dám giấu."
Tĩnh Bảo trả lời: "Sau bữa tối, Lỗ Bình Định đến tìm ta, hỏi ta chuyện buổi sáng đã nghĩ kỹ chưa."
Trương Trường Thọ: "Buổi sáng có chuyện gì?"
Tĩnh Bảo: "Sáng nay Lỗ huynh cũng đến tìm ta, nói rằng Thạch Thuấn để mắt đến ta, nếu ta bằng lòng theo hắn, thì muốn gió được gió, muốn mưa có mưa."
Thạch Hổ cười nhạt: "Đừng tự mình dát vàng lên mặt, cái thân mình gầy yếu như cọng hành của ngươi, có đem biếu, huynh ta cũng chẳng thèm."
Tĩnh Bảo nhìn sang Lỗ Bình Định: "Dát hay không dát, hỏi Lỗ huynh là biết."
Ánh mắt Trương Trường Thọ đảo qua: "Lỗ Bình Định, lời Tĩnh sinh nói là thật chăng?"
Lỗ Bình Định lúc này hoảng đến chết khiếp, đâu còn dám nói dối: "Là thật, Thạch huynh rất để tâm đến Tĩnh huynh, buổi sáng cũng là do Thạch huynh sai ta đến hỏi."
Thạch Thượng Thư nghe tới đây, mắt lập tức lạnh lùng liếc sang Thạch Hổ.
Thạch Hổ chột dạ, vội vàng cúi thấp đầu.
Trương Trường Thọ: "Hỏi rồi thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!