Vì bị phạt đứng một cách khó hiểu, Tĩnh Bảo cẩn thận suy nghĩ, phân tích tỉ mỉ và tìm ra hai lý do.
Lý do thứ nhất: bị vạ lây.
Người Cố Tế tửu thực sự muốn phạt là Cao mỹ nhân, nhưng lại không thể chỉ phạt mỗi hắn, bèn lôi cả nàng theo. Chuyện này, nàng bị vạ lây.
Lý do thứ hai: bị cố ý gây khó dễ.
Có lẽ Cố Tế tửu không ưa nàng, nếu không đã chẳng cứ nhằm vào nàng mãi.
Hoặc cũng có thể, cả hai lý do đều đúng?
Khóe mắt Tĩnh Bảo giật giật một cái.
Lúc mới vào kinh, hắn từng dặn nàng đừng tới phủ Tuyên Bình hầu, rõ ràng là có ý tốt.
Đến kỳ thi Hàn Lâm, hắn đứng ngay cạnh nàng không chịu rời đi, ảnh hưởng nàng làm bài, đó là có ý xấu.
Sửa chữ viết của nàng là vì chữ nàng quá mềm mại, e sẽ ảnh hưởng khoa cử sau này, việc này lại là ý tốt.
Nhưng việc bị phạt đứng này thì... rõ ràng nàng nghiêm túc nghe giảng mà, Vậ là có ý xấu.
Vậy rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Duy có một điều khiến nàng cứ canh cánh trong lòng, là ánh mắt Cố Tế tửu nhìn nàng luôn quá sâu, như thể ẩn giấu điều gì đó bên trong.
Ẩn giấu điều gì chứ?
Tĩnh Bảo nghĩ mãi mà không ra.....
Buổi tối ăn cơm ở thiện đường, sắc mặt Tĩnh Bảo mệt mỏi thấy rõ.
Uông Tần Sinh trông thấy, im lặng gắp cho nàng một chiếc đùi gà.
Trong Quốc Tử Giám chẳng có chuyện gì giấu nổi, bên này Cố Tế tửu phạt đứng Cao Triều với Tĩnh Bảo, bên kia tin đã lan khắp nơi. Học trò ai cũng sĩ diện, hắn thấy không hỏi thì hơn.
Cơm tối vừa xong, hai người vừa rời khỏi thiện đường thì lập tức bị Lỗ Bình Định chặn đường.
"Tĩnh huynh, chuyện ban sáng... huynh nghĩ sao rồi?"
Ánh mắt Tĩnh Bảo lóe lên: "Ngươi nhắn với họ Thạch kia, sau khi tan lớp buổi tối, ta sẽ chờ ở hậu viện Quốc Tử Giám. Có chuyện muốn hỏi thẳng mặt hắn."
"Sảng khoái!"
Lỗ Bình Định mừng rỡ, hí hửng chạy đi.
Uông Tần Sinh đứng bên thì sững người.
"Văn... Văn Nhược, huynh hẹn gặp Thạch Thuấn để hỏi chuyện gì vậy? Tên đó miệng toàn lời dâm ô tục tĩu, không phải kẻ tốt lành gì, huynh đừng để bị hắn lừa."
"Ta chỉ muốn bảo hắn đừng có nhằm vào ta nữa. Ta không phải người dễ bắt nạt, nếu bị ép quá, ta sẽ lên phủ Thuận Thiên cáo trạng."
Uông Tần Sinh nghiến răng: "Vậy ta đi cùng huynh!"
Tĩnh Bảo cười như không để tâm: "Người ra vào Quốc Tử Giám đông như vậy, hắn cũng chẳng dám làm gì thật đâu. Cùng lắm là trút vài câu ngoài miệng, chứ chó biết cắn người thì chẳng bao giờ sủa."
Câu này nghe như lời đùa cợt, nhưng Uông Tần Sinh lại cảm thấy dường như nàng còn ẩn ý bên trong.....
Hậu viện Quốc Tử Giám là một khoảng sân trống, thường để giám sinh chạy bộ, luyện quyền, rèn luyện thân thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!