Mắt Tĩnh Bảo tối sầm lại.
Bỗng dưng nhớ đến lời của người kia, nàng bèn bật dậy từ trong kiệu, đỡ Lục thị đang run rẩy không thôi phía trước xuống.
Nàng lập tức quả quyết nói: "Tội không liên lụy đến con gái đã xuất giá, mẹ, chúng ta mau rời phủ!"
Chân Lục thị mềm nhũn, thử mấy lần vẫn không nhấc chân nổi.
Tĩnh Bảo thấy đến cả Lý ma ma cũng sợ đến ngây người, bèn quát lớn: "Còn đứng đực ra đó làm gì? Mau đỡ phu nhân đi!"
Một tiếng quát ấy khiến mọi người bừng tỉnh, kẻ đỡ người kéo, liều mạng chạy ra ngoài.
Vừa chạy tới cửa, đã bị binh vệ chặn lại, lưỡi đao sáng loáng chắn ngang, Lục thị hét lên một tiếng "A", rồi ngất lịm.
Tĩnh Bảo vội móc mấy lượng bạc từ trong ngực ra, tươi cười nói: "Quan gia, chúng ta là thân thích từ Lâm An tới dự tiệc cưới ở Hầu phủ, còn chưa kịp vào đến nhị môn, ngài xem… có thể nể mặt cho qua không?"
Tên dẫn đầu thấy trên mặt bọn họ đều lấm lem phong trần, áo quần cũng không giống người trong kinh thành, bèn ho khan hai tiếng ra hiệu.
Tĩnh Bảo hiểu ý, lại đưa thêm mấy lượng bạc: "Quan gia, cầm lấy mời các huynh đệ uống chén rượu!"
Hê!
Quả là biết điều!
Tên lính kia nhận lấy bạc, nhanh nhẹn thả người đi.
Ra đến ngoài phủ, gương mặt Tĩnh Bảo trầm xuống, đuôi mắt trở nên lạnh lẽo, mang theo khí thế không giận mà uy.
Đám gia nhân đang rối loạn cũng lập tức im phăng phắc, vô thức nhìn về phía vị Thất gia của mình.
"Đỡ mẹ lên xe ngựa, rời khỏi đây trước đã!" Tĩnh Bảo nói.
"Dạ!"
Xe ngựa lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đầu hẻm.
Lục thị tỉnh lại, vừa nhớ đến việc nhà mẹ đẻ bị tịch thu, bèn khóc không thành tiếng: "Quay lại đi, ta muốn quay lại!"
"Quay lại làm gì, để ngồi tù cùng cả nhà ngoại sao?"
Lục thị mấp máy môi, mãi vẫn không nói nổi câu nào ra hồn.
Tĩnh Bảo dịu giọng: "Mẹ hãy về Tĩnh phủ trước, con sẽ đến chỗ đại tỷ dò la tình hình."
Đại tỷ của Tĩnh Bảo gả vào kinh thành từ tám năm trước, cuộc hôn nhân này vốn là do Hầu phủ làm mai, tỷ ấy có quan hệ thân thiết với Hầu phủ, ít nhiều cũng sẽ biết chút tin tức.
Lý ma ma bên cạnh cuống lên đến độ giậm chân: "Thất gia, người chẳng biết đông tây nam bắc của kinh thành này, đại tiểu thư thì…"
"Không biết thì chẳng lẽ không biết hỏi người ta sao?"
Ánh mắt Tĩnh Bảo sắc lạnh: "A Man và Phương thúc ở lại theo ta, mọi người mau rời đi!"
Phương thúc là phu xe, không chỉ tay lái vững vàng, mà người cũng rất đáng tin, Lý ma ma chẳng dám nói thêm nửa lời, vội vàng dìu người theo xe ngựa rời đi.
…
Tốn vài lượng bạc dò hỏi địa chỉ, ba chủ tớ vội vã đến nhà đại tiểu thư.
Vừa hay đi được nửa đường, Phương thúc mắt tinh, nhìn thấy xe ngựa nhà họ Ngô từ xa chạy đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!