Cố Trường Bình đặt tách trà xuống bàn, lạnh nhạt hỏi: "Lý do?"
"Ngươi tự xem đi!"
Kỳ Hoài Cẩn rút một xấp bài thi ra, đập mạnh lên bàn bàn.
Cố Trường Bình chẳng buồn liếc mắt một cái, hờ hững nói: "Thi mùa xuân, mùa thu có thi Cửu chương toán thuật à?"
Kỳ Hoài Cẩn: "…"
Cố Trường Bình: "Toán thuật của ngươi cả triều không ai sánh kịp, nhưng Hộ Bộ có nhận ngươi không?"
Kỳ Hoài Cẩn: "…"
Cố Trường Bình lại hỏi: "Chức giám sát chính của Khâm Thiên Giám béo bở ấy, đã rơi vào đầu ngươi chưa?"
Kỳ Hoài Cẩn: "…"
Xưa nay y không ưa mấy bài văn lộng lẫy kia, nếu không nhờ vào trí nhớ siêu phàm mà vớt được hạng nhị đẳng trong kỳ thi mùa xuân, xếp tận ngoài hạng 150, thì đến cửa Khâm Thiên Giám cũng chẳng bước vào nổi.
Tuy Hộ bộ đúng là cần người có tài như y, nhưng chốn quan trường đâu phải cứ có bản lĩnh là được đặt đúng chỗ. Hộ bộ vốn có sổ sách rối rắm, lại càng kiêng những kẻ giỏi tính toán như y.
Kỳ Hoài Cẩn bực đến nỗi râu dựng cả lên, xoay người định bỏ đi.
Chân vừa bước qua bậu cửa, y không quên ngoái đầu hét với Cố Trường Bình: "Họ Cố kia, liệu hồn giữ chặt bạc trong tay, coi chừng bị quản sự làm giả sổ sách lừa ngươi, bị mấy tiểu thương cân thiếu bán thiếu."
Cố Trường Bình bị chọc tức đến mức thái dương giật giật đau.
Bên cạnh, Tề Lâm lầm bầm: "Thẩm Tiên sinh thì khen ngài ấy văn chương hay, Kỳ tiên sinh lại bảo ngài ấy toán thuật giỏi, nhưng sao ta thấy Thất gia nhà họ Tĩnh ngoài cái mặt đẹp ra thì chẳng có gì hơn người cả!"
"Chẳng có gì hơn người ư?"
Cố Trường Bình liếc Tề Lâm một cái, tay chắp sau lưng bước ra khỏi nội đường.
Trong sân, cây cối xanh tốt, mấy cành trúc non mảnh mai đung đưa trong gió.
Hắn từng thấy loại trúc còn cứng cỏi hơn thế, trong sân lầu Ngoại Lâu. Lầu Ngoại Lâu là tửu lâu do Tĩnh Bảo và các tỷ tỷ mở, món ăn thanh đạm, bày biện tinh tế.
Nàng vừa là chưởng quầy, vừa kiêm quản lý sổ sách, không cần gảy bàn tính, chỉ cần liếc mắt qua đơn của từng bàn, đã đọc đúng tổng giá, không ai nhanh bằng nàng.
Lần đầu hắn gặp nàng là khi hắn đến lầu Ngoại Lâu mời khách dùng tiệc, người còn chưa xuống kiệu, đã nghe có kẻ cãi cọ vì tiền bàn ăn.
Khách kia ăn sạch một bàn đầy, sau lại định quỵt nợ, mượn cớ tửu lâu tính sai giá.
Tĩnh Bảo từ trong sảnh bước ra, mặc trường sam gấm đen thêu hoa tròn, dáng vẻ thư sinh.
Nàng đến bàn, chỉ từng món, đọc từng giá, tổng cộng hai mươi hai món, sau đó đọc luôn tổng số, chuẩn xác không sai nửa hào.
Nhưng đó vẫn chưa phải điểm xuất sắc nhất.
Đỉnh cao là nàng đi đến trước mặt khách, mỉm cười dịu dàng: "Khách quan, dám đánh cược với ta không?"
"Cược gì?"
"Nếu ta tính sai, không chỉ lầu Ngoại Lâu ở kinh thành, mà cả chi nhánh ở Lâm An, Kim Lăng, Thái Nguyên, Khai Phong, Trấn Định, Hà Nam, tất cả đều tặng cho ngài. Còn nếu ta không sai, ngài đem vợ, con cái, mẹ, nhà cửa, ruộng vườn cho ta, dám không?"
Ai mà dám!
Khách kia bị dọa đến nỗi ném bạc rồi bỏ chạy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!