Vì lỡ trễ đôi chút ở phòng hạ nhân, đến khi Tĩnh Bảo tới thiện đường thì chỉ còn lại ít cháo loãng và mấy miếng bánh dầu.
Tĩnh Bảo bưng khay, kiễng chân nhìn quanh một lượt, không thấy Uông Tần Sinh đâu, đành chọn một góc khuất ngồi xuống một mình.
Mới húp được vài ngụm cháo, đã có người ngồi xuống đối diện, mắt xoáy sâu nhìn nàng, ánh mắt đầy hàm ý.
"Ta là Lỗ Bình Định, bạn thân của Thạch huynh đệ, ở cùng một trai xá."
Tĩnh Bảo đặt đũa xuống, lấy khăn lau khóe miệng, một lúc sau mới thản nhiên hỏi: "Lỗ huynh tìm ta có việc gì?"
"Chẳng có chuyện gì to tát cả!"
Lỗ Bình Định ghé lại gần, hạ giọng nói: "Hôm qua huynh hắt nước kia chưa dập được lửa tà trong người Thạch huynh đệ, lại còn khơi dậy thêm. Hôm nay ta đến làm người hòa giải, giúp hai bên nói chuyện cho phải lẽ."
"Nói chuyện kiểu gì?"
"Đơn giản thôi. huynh chỉ cần đồng ý theo hắn, thì những oán thù trước kia đều xóa bỏ. Không những thế, hắn còn có thể giúp huynh bò ngang trong Quốc Tử Giám, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa."
Tĩnh Bảo hờ hững đáp: "Ta đâu phải cua, chẳng cần phải bò ngang."
Lỗ Bình Định bĩu môi, mặt dày lấn tới một bước: "Tĩnh huynh, cua ngang là vì khinh người. Người ngang trong thành Tứ Cửu này là vì có thế lực, có quyền uy, khác hẳn đấy."
Tĩnh Bảo ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Gió là gió gì? Mưa là mưa gì?"
Ồ!
Có cửa rồi!
Lỗ Bình Định mừng rỡ ra mặt: "Chuyện này không do ta quyết, là Thạch huynh đệ quyết. Hay là ta sắp xếp, chúng ta đến Tầm Phương Các, bao riêng một gian nhã phòng, uống trà uống rượu, nghe khúc nhạc, huynh gặp hắn nói chuyện trực tiếp?"
"Để sau hẵng nói."
Tĩnh Bảo đẩy khay ra, đứng dậy rời khỏi thiện đường. Trước khi đi, nàng ngoái đầu lại nhìn, thấy Lỗ Bình Định đang ngồi trước mặt Thạch Thuấn, nói năng hết sức phấn khích.
A Nghiễn lặng lẽ tiến đến bên cạnh: "Gia, tên họ Lỗ đó tìm ngài có việc gì thế?"
Tĩnh Bảo quay người lại, nhìn vào mắt A Nghiễn, gằn từng chữ một: "Ta còn chưa thả mồi, họ Thạch đã tự mắc câu trước rồi. Vậy là đỡ được một công đoạn."
A Nghiễn nghe xong, trong lòng càng thêm lo lắng.
Gan của gia… có phải lớn quá rồi không?
Không cẩn thận là rước họa vào thân đấy!
Lo thật!
Vào đến Chính Nghĩa Đường, tiếng đọc sách vang rền.
Tĩnh Bảo ngồi xuống chỗ của mình, chưa thấy Cao mỹ nhân đâu, bèn lấy bút ra, bắt đầu chép ba trăm chữ hôm nay.
Chép được mười mấy chữ thì Cao mỹ nhân mới đúng giờ bước vào, ngồi xuống rồi ngả đầu ngủ say như chết.
Tĩnh Bảo liếc nhìn hắn, lòng thầm cảm thán.
Khuôn mặt này… đúng là đẹp đến mức khiến nữ nhân cũng phải ghen tị!
Bỗng nhiên, "mỹ nhân" bật dậy, làm Tĩnh Bảo giật mình, vội thu ánh mắt về.
"Tháo trâm của ngươi xuống?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!