"Tần Sinh, đừng manh động!"
Tĩnh Bảo vội vàng chắn ở giữa, túm chặt lấy Uông Tần Sinh, rồi quay phắt đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Thạch Thuấn, nghiêm giọng quát: "Thạch huynh, những lời vừa rồi của huynh, có dám đến trước mặt Cố Tế tửu mà nói không?"
"Được thôi, tiểu ngoan ngoãn, chúng ta đi luôn nào!"
Thạch Thuấn mặt mày dâm tà, vươn tay định kéo tay Tĩnh Bảo.
Tĩnh Bảo không ngờ tên này to gan đến mức ngay cả Cố Trường Bình cũng không kiêng nể, sắc mặt đại biến, vội lùi lại nửa bước, quát: "Vô lễ!"
"Gia đây cứ thích vô lễ đấy!"
Thạch Thuấn không để nàng lùi, bàn tay như vuốt quỷ chụp thẳng tới, muốn sờ mặt Tĩnh Bảo.
Tĩnh Bảo phản ứng nhanh, tay còn nhanh hơn, lập tức vớ lấy chậu nước bên cạnh hất mạnh qua.
"Ào !"
"Bốp !"
Thạch Thuấn bị dội nước ướt sũng như gà mắc mưa, mắng lớn: "Đồ con hoang súc sinh, dám hất nước vào gia, phản rồi phải không?! Ta con mẹ nó phải giết mày!"
"Ngươi dám?"
Sắc mặt Tĩnh Bảo không đổi, ánh mắt như thiêu đốt, khiến Thạch Thuấn giật mình, bàn tay chỉ còn cách cổ nàng nửa tấc, không biết nên bóp xuống hay rút về.
Đúng lúc ấy, một giám sinh hoảng hốt hô lên: "Cao công tử tới rồi!"
Uông Tần Sinh nãy giờ sốt ruột đến phát điên, lập tức kêu lớn: "Văn Nhược, Cao huynh là người cùng phòng với chúng ta, nhất định sẽ giúp!"
Thạch Thuấn dù có gan trời, cũng không dám ngang nhiên đối đầu với con trai Trưởng công chúa.
Hắn rút tay lại cực nhanh, liếc Uông Tần Sinh một cái, rồi quay người, nặn ra nụ cười giả lả: "Cao huynh, dạo này vẫn khỏe chứ!"
Cao Triều khinh khỉnh, lười để tâm, nhưng gương mặt trầm xuống, sát khí lờ mờ hiện rõ.
"Thằng họ Thạch kia, ai con mẹ nó có quan hệ gì với ngươi? Cút xéo đi cho gia!"
"Ngươi…"
Thạch Thuấn không dám ho he nửa lời, lau mặt qua loa, đầu tóc nhễ nhại nước, cúi đầu lủi mất, chỉ trong lúc quay người, ánh mắt lóe lên tia độc hiểm như sói.
"Cao huynh, đa tạ huynh!" Uông Tần Sinh vội vàng cảm tạ.
Cao công tử hếch môi, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi! Không phải ta giúp hắn, chỉ là ta ghét nhất lúc rửa mặt mà có kẻ gào gào hét hét, không biết giữ yên lặng, ồn chết được!"
Uông Tần Sinh: "…"
Cao Triều liếc nhìn Tĩnh Bảo, cười khinh bỉ: "Ở phủ Lâm An, ngươi ngoài nuôi vẹt, nuôi chó, còn nuôi súc sinh gì nữa? Có nuôi mèo không?"
Tĩnh Bảo: "…"
"Chắc là có nuôi."
Cao Triều tự hỏi tự đáp: "Không thì sao vừa đến mùa đ*ng d*c, đã dụ được cả đám mèo hoang ngoài kia tới, gây chuyện loạn xị thế này."
Câu đó chẳng khác gì chửi Tĩnh Bảo dụ trai khắp nơi.
Uông Tần Sinh định bước lên tranh cãi, thì bị Tĩnh Bảo kéo áo lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!