Lúc này, Tĩnh Bảo chẳng được ai ưa đang đứng dưới hành lang, trước mặt là A Nghiễn và Nguyên Cát.
Hai người bọn họ rảnh rỗi cả ngày, đã đi khắp Quốc Tử Giám một lượt từ trong ra ngoài.
Nguyên Cát còn nghe ngóng được rằng Thạch Thuấn ở tại phòng số mười tám, dãy Ất. Bạn cùng phòng là một người tên Từ Thanh Sơn, còn người kia tên Lỗ Bình Định.
Tĩnh Bảo nghe đến cái tên Từ Thanh Sơn, chợt nhớ ra chẳng phải đó chính là vị công tử đã cứu nàng hôm nọ trên đường.
"Từ công tử là võ tướng, sao lại ở cùng thư sinh?" nàng hỏi.
Nguyên Cát đáp: "Nghe nói vì mái phòng khu của võ tướng bị dột, nên Từ công tử tạm chuyển qua bên đó vài hôm."
Thì ra là vậy.
Ánh mắt Tĩnh Bảo dừng lại trên tay A Nghiễn: "Cái gì đó?"
A Nghiễn vội vàng mở gói giấy dầu: "Bẩm gia, đây là chim bồ câu quay của Toàn Phúc Lâu Lục biểu thiếu gia sai người mang đến cho ngài, nổi tiếng nhất kinh thành, cũng là món ngon nhất."
Tĩnh Bảo hít thử một hơi, quả nhiên rất thơm.
A Nghiễn nói thêm: "Biểu thiếu gia còn gửi lời nhắn."
Tĩnh Bảo: "Nói gì?"
A Nghiễn: "Ngài muốn ăn gì, uống gì, chỉ cần sai người đi tìm ngài ấy là được, đừng khách sáo."
Tĩnh Bảo hơi sửng sốt, im lặng một lúc rồi nói: "Đem chim quay này tặng cho Từ Thanh Sơn, coi như cảm tạ ơn cứu mạng hôm đó."
A Nghiễn chần chừ: "Vậy còn biểu thiếu gia...?"
Tĩnh Bảo: "Cứ nói là ta đã ăn rồi. Còn nữa, nếu sau này hắn lại gửi gì đến thì bảo với hắn rằng Quốc Tử Giám quản lý nghiêm ngặt, không cho phép nấu nướng riêng."
A Nghiễn: "Dạ!"
…
Bên phía Từ Thanh Sơn, khi nhìn thấy con bồ câu quay trong gói giấy dầu, sắc mặt vẫn thản nhiên: "Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần bận tâm."
A Nghiễn thấy hắn mặt mày cương nghị, lại xuất thân tướng môn, không khỏi sinh lòng thân cận, thêm vào một câu: "Từ công tử, có lời nào muốn nhắn lại với gia nhà ta không?"
Hắn là gia gì chứ?
Nhiều lắm chỉ là cái đồ ẻo lả!
"Không có lời gì cả."
Từ Thanh Sơn lạnh mặt bước vào phòng, tiện tay ném gói giấy dầu lên bàn, mùi thơm lan tỏa, hai người nằm trên giường đều bị dụ đến.
Thạch Thuấn cười hì hì hỏi: "Trường Thanh huynh, ai mang đến thế?"
"Một kẻ ẻo lả."
Từ Thanh Sơn không muốn nhắc đến cái tên ấy: "Hai người chia nhau ăn đi."
Thạch Thuấn xé một cái đùi bồ câu, cười nói: "Trường Thanh huynh à, ẻo lả thì có cái hay của ẻo lả, cái mùi vị ấy…"
"Bốp!"
Từ Thanh Sơn đập mạnh ngọc bội lên bàn, đôi mắt trầm xuống, lườm hắn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!