Chương 35: Chướng mắt

"Tĩnh Sinh?" Cố Trường Bình gọi.

"Học trò có mặt!"

Cố Trường Bình cầm bút chu sa, vừa khoanh tròn, vừa lạnh nhạt nói: "Chữ ngươi viết cứng cáp có thừa, nhưng thiếu phần dũng lực, lại mang theo vài phần nhẹ dạ lẳng lơ của nữ tử. Dù văn chương có hay đến đâu thì cũng uổng phí."

Mặt Tĩnh Bảo thoắt cái đỏ rực như than, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi, ánh mắt của người này thật chẳng phải hạng tầm thường!

"Thưa tiên sinh, con nên làm sao mới phải?"

Cố Trường Bình rút từ trong tay áo ra một quyển sách, "bộp" một tiếng ném xuống trước mặt nàng: "Cầm lấy! Sau này cứ dựa theo chữ trong này mà luyện, hơn nữa nhất định phải khổ công mà luyện!"

Tĩnh Bảo vội vàng đưa hai tay đón lấy: "Thưa tiên sinh, đây là chữ của ai vậy ạ?"

Cố Trường Bình đáp gọn: "Của ta!"

…Trời đất ơi!

Tĩnh Bảo nghiến răng, ngẩng đầu nhíu mày nhìn hắn.

Làm gì có ai làm tiên sinh lại tự đề cử chữ mình để học trò luyện theo, quá ngạo mạn!

"Thế nào, không chịu à?"

Tĩnh Bảo vội vàng cúi người thi lễ thật sâu: "Không phải ạ… chỉ là chữ của con với tiên sinh khác biệt quá nhiều, trong thời gian ngắn e rằng "

Cố Trường Bình lạnh lùng ngắt lời: "Mỗi ngày chép ba trăm chữ, nửa tháng sau giao lên bàn ta. Nếu không có tiến bộ, khỏi cần đến học nữa!"

Ba trăm chữ?!

Tĩnh Bảo lảo đảo suýt ngã, cứ như bị thiên lôi đánh trúng đầu.

Cố Trường Bình thấy nàng mặt mày đau khổ thì dứt khoát đặt mạnh chén trà xuống bàn, gằn giọng quát: "Nếu không muốn luyện thì cút khỏi Quốc Tử Giám!"

Tĩnh Bảo lập tức cụp đuôi lui xuống.

Cố Trường Bình liếc qua liếc lại, thấy nàng ngồi một góc thở dài trước tập chữ của hắn thì cười nhạt.

Đúng là không biết tốt xấu!

Với thân phận này mà muốn bình an ở lại Quốc Tử Giám, chữ viết ấy phải đổi. Nếu gặp kẻ tinh mắt thật sự, nhìn qua một lần là phát hiện ra ngay.

Còn muốn thi khoa cử ư?

Không biết có giữ được cái mạng nhỏ không nữa là.

"Học trò cũng muốn luyện chữ của tiên sinh."

Một giọng nói lười nhác vang lên, khiến Tĩnh Bảo giật bắn cả người. Nàng ngẩng đầu thì thấy Cao Triều đặt bài văn lên án bàn, cười tủm tỉm: "Phiền tiên sinh ban cho một bản chữ mẫu."

Cố Trường Bình liếc nhìn Cao Triều, không đáp, cúi đầu xem bài viết.

Đọc xong, hắn dùng tay gõ nhẹ vài chữ: "Chữ của ngươi không hợp với bút pháp của ta, tìm bản khác mà luyện."

"Nếu học trò nhất quyết muốn luyện thì sao?" Cao Triều nheo mắt nhìn Cố Trường Bình, ánh mắt đầy khiêu khích.

Cố Trường Bình dịu dàng mỉm cười: "Đối với tiên sinh không cung kính, nói năng thiếu lễ độ, ngạo mạn tự cao, Cao sinh, đó là "tôn sư trọng đạo" của ngươi đấy à?"

Nói nặng đến mức này, nhưng Cao Triều vẫn thản nhiên như không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!