Tĩnh Nhị lão vừa nghe xong câu ấy, sắc mặt lại trầm thêm mấy phần.
Lúc còn đi học, tư chất ông vốn có hạn, phải bỏ ra chín trâu hai hổ mới thi đậu được một suất tiến sĩ loại bét, lại dựa vào phủ Tuyên Bình Hầu mà kiếm được một chức quan nhỏ trong kinh.
Nay phủ Tuyên Bình Hầu đã suy tàn, chức quan của ông muốn thăng tiến thêm e là vô cùng khó, cơ bản đã đến tận cùng rồi.
Ba đứa con trai phía sau thì đang cùng nhau lo liệu việc nhà họ Tĩnh, thế nhưng phần lớn gia sản lại thuộc về đại phòng, chẳng khác nào dệt áo cưới cho người khác, về sau rồi sẽ ra sao đây?
Ông đang nghĩ ngợi thì nghe Triệu thị thở dài một tiếng: "Lão gia vì nghĩ đến Thất gia là con cháu nhà họ Tĩnh, thế nhưng đã có ai nghĩ đến tiền đồ của người bên nhị phòng chúng ta chưa? Chờ đến ngày Thất gia thi đậu, e rằng hoa vàng cũng đã nguội lạnh mất rồi."
Nhị lão gia nghe thế, thấy rất đúng!
Ông nghiến răng nói: "Ta sẽ viết thư cho Tam đệ trước, họ Lục kia tuy chịu để đứa nhỏ kia vào cửa, nhưng nhà họ Tĩnh ta xưa nay đâu có cái lệ đó, cũng không chịu nổi cái nhục ấy."
Triệu thị vội ngăn lại: "Đừng vội, tên nhóc kia khôn lanh chẳng khác nào tinh quái, chúng ta không làm gì được nó. Nhưng cái lão gia ở phủ Lâm An kia…"
Triệu thị cười nhạt: "Nói ra có chút khó nghe, nhưng cũng chỉ là một kẻ chẳng nên thân. Biết đâu chúng ta có thể nhân chuyện này mà làm chút văn chương, xoay chuyển tình thế? Dù sao cha con họ cũng là một thể."
Nhị lão gia nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng rực.
Sáng sớm.
Ba hồi chuông báo sáng vang lên, các giám sinh lần lượt rời giường rửa mặt, Tĩnh Bảo chen giữa đám người, nhỏ bé như một đứa nhóc con.
Rửa mặt xong lại tới nhà ăn dùng bữa sáng.
Lại thêm ba hồi chuông nữa thúc giục giám sinh đến lớp.
"Tĩnh Thất?"
Tĩnh Bảo vừa mới đi được vài bước thì nghe có người gọi tên mình, quay đầu nhìn theo giọng nói, chỉ thấy cách đó vài trượng, Thạch Thuấn đang đeo hộp sách sau lưng, ánh mắt nhìn nàng nửa cười nửa không.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Thạch Thuấn bỗng há miệng, cắn một miếng lớn quả trong tay, nhai rộp rộp mấy cái, như thể đang nhai đầu nàng.
Khiêu khích?
Khóe môi Tĩnh Bảo cong lên, nở một nụ cười nhạt nhạt, bèn quay đầu bước đi.
Thạch Thuấn bỗng thấy tim mình đập nhanh hẳn lên.
Hắn chợt phát hiện kẻ mang họ Tĩnh kia… dung mạo lại không tệ, dáng người càng mềm mại uyển chuyển như liễu yếu trong gió, nhìn thật động lòng.
Thân thể ấy mà bị hắn đè dưới thân thì…
Nghĩ tới đây, toàn thân Thạch Thuấn lập tức nóng lên, trong lòng không khỏi thèm thuồng.
Chuông vào lớp vang lên.
Sau tấm bình phong có một chiếc bàn, trước bàn lại có người đang ngồi nghiêm chỉnh, Thẩm Trường Canh. Ánh mắt sắc bén đang nhìn thẳng về phía nàng.
Sao hắn lại đến đây?
Với thân phận của hắn, lẽ ra không nên tới dạy lớp sơ đẳng nhất mới phải!
Tĩnh Bảo vội hành lễ rất cung kính, Thẩm Trường Canh thậm chí không buồn nhấc mí mắt mặt không đổi sắc phất tay một cái, trong bụng lại nghĩ: tên nhóc này làm việc gì cũng chậm chạp.
Tĩnh Bảo nhớ lại chuyện hôm qua hắn tự mình đưa thư, bèn hành lễ thêm lần nữa rồi mới đi vào nội đường.
Trên đường, vì phải tránh người mà chậm trễ một chút, nàng đảo mắt nhìn quanh, thì lập tức phát hiện trong nội đường chỉ còn trống một chỗ duy nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!