Không có gì để nói cả!
Chỉ là ta đã quá đánh giá cao bản thân mình thôi!
Tĩnh Bảo cố lấy lại tinh thần, cúi chào cảm tạ Quách Bồi Càn.
A Nghiễn bước nhanh lên phía trước: "Thất gia, chúng ta đi thôi!"
Tĩnh Thất gia vẫn còn muốn quay đầu xem Tiền Tam Nhất bị phân vào giảng đường nào. Năm lượng bạc kia, đừng có mà để hắn gạt đi mất.
"Ta được xếp vào giảng đường cao hơn ngươi một cấp." Tiền Tam Nhất cười đắc ý: "Tên nào bắt nạt ngươi, nhớ đến tìm ta nhé!"
Tĩnh Bảo: "ngươi đánh lại người ta sao?"
Tiền Tam Nhất: "Đánh không lại, nhưng ta có thể cùng ngươi chửi hắn đến chết."
Thôi xong rồi!
Năm lượng bạc cứ thế trôi theo dòng nước.
Tĩnh Bảo lập tức hít sâu một hơi, giọng vang rõ ràng, rành mạch hô lên: "Tiền Huynh, ta cảm ơn huynh nha!"
Tiền Tam Nhất cũng rành rọt đáp lại: "Cảm ơn gì, là chuyện đồng môn nên làm thôi!"
Tĩnh Bảo: "…"
Tiền Tam Nhất lại nói: "À đúng rồi, ta còn nhận viết bài thuê nữa."
Tĩnh Bảo: "…"
Tiền Tam Nhất tiếp tục: "Bài bình thường thì ba đồng, cao hơn chút là năm đồng, hàng xuất sắc thì một lượng. Tĩnh sinh, huynh chọn loại nào?"
Tĩnh Bảo hỏi: "Có nhận thi hộ kỳ thi Thu không?"
Tiền Tam Nhất tiếc nuối đáp: "Ta cũng muốn lắm, tiếc là không phân thân được."
Tĩnh Bảo: "Ta trả một ngàn lượng."
Tiền Tam Nhất trợn tròn mắt: "Một ngàn lượng?!"
Tĩnh Bảo: "Làm hay không?"
Tiền Tam Nhất hít một hơi thật sâu… rồi lại hít sâu… rồi hít tiếp…
Không xong rồi, hắn sắp chết mất!
Không phải vì không kiếm được tiền, mà là vì tiếc hùi hụi đến chết mất thôi!
Tĩnh Bảo liếc mắt đầy ẩn ý: "Thế thì đáng tiếc thật, A Nghiễn, chúng ta đi!"
Tiền Tam Nhất: "…"
Một lát sau, hắn gầm lên như dã thú: "Họ Tĩnh kia, ngươi rõ ràng là cố ý mà!"
…
Cố ý thì sao chứ?
Ai biểu ngươi gạt tiền ta, không cho ta chọc tức lại ngươi chắc!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!