Chương 29: Cao mỹ nhân

Xe ngựa dừng lại vững vàng trước cổng Quốc Tử Giám.

Tĩnh Bảo đeo hộp đựng cổ vật sau lưng, dẫn theo A Nghiễn và Nguyên Cát đi bộ dọc theo con đường. Cả hai người họ đều vác thùng rương nặng trĩu trên vai.

Rất nhanh, họ đã tới chỗ làm thủ tục báo danh cho tân sinh. Một dãy bàn dài được kê sẵn, trước bàn đã có khoảng hơn mười tân sinh xếp thành hàng.

Tĩnh Bảo ném đồ cho A Nghiễn, bảo bọn họ tự tìm chỗ nào có bóng mát mà chờ, còn mình thì im lặng đi xếp hàng.

Chỉ mới bằng nửa chén trà, hàng người chỉ nhích được chưa đầy một tấc, trời thì mỗi lúc một nắng hơn, như muốn thiêu cháy người ta thành xác khô. Tĩnh Bảo rầu rĩ mặt mày, trong lòng than thở: làm thủ tục nhập học thôi mà, sao lại chậm như rùa thế này!

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Tĩnh Bảo quay đầu lại, chỉ thấy bốn tên tiểu đồng đang khiêng một chiếc kiệu mềm lắc lư tiến tới.

Trên kiệu có một người đang ngồi, dùng quạt che mặt. Đợi kiệu dừng lại yên ổn, người đó mới thu quạt lại, lười biếng ngẩng mí mắt lên.

Chính cái ngẩng đầu ấy khiến Tĩnh Bảo kinh ngạc.

Nàng đã từng thấy không ít người xinh đẹp cả nam lẫn nữ, nhưng vẻ đẹp của người này, là vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở, đẹp đến tận da thịt, đến từng lỗ chân lông!

Đặc biệt là đôi mắt dưới ánh mặt trời, vừa lười biếng vừa như ẩn chứa nụ cười xấu xa, như đang say lại như hoàn toàn tỉnh táo, khiến người ta rơi hồn lạc phách.

Tĩnh Bảo ngây người. Dù người này không vào Quốc Tử Giám học, chỉ cần dựa vào khuôn mặt kia thôi cũng đủ sống sung túc, tiền bạc chất như núi.

"Mỹ nhân" nhẹ nhàng vén áo bước xuống kiệu, đảo mắt một vòng rồi đường hoàng đứng chắn ngay trước mặt Tĩnh Bảo.

Lập tức có hai tiểu đồng tiến lên, đều là dạng mặt mày sáng sủa: một người che dù, một người dâng trà.

Ba chủ tớ chen ngang xếp hàng mà hoàn toàn không đếm xỉa đến Tĩnh Bảo đang há hốc miệng vì ngạc nhiên.

"Mỹ nhân" được phép chen hàng sao?

Được!

Tĩnh Bảo lặng lẽ thu ánh nhìn khỏi người kia, chủ động lui về sau mấy bước, sợ làm ô uế khí chất của "mỹ nhân".

Ngay lúc ấy, "mỹ nhân" bất chợt quay đầu lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng: "Ngươi, tránh xa ta ra chút, trên người toàn mùi mồ hôi, sắp làm ta chết ngạt rồi! Bổn công tử ngửi không nổi, muốn nôn rồi đây!"

"……!!"

Tĩnh Bảo chỉ vào mũi mình, khóe miệng co giật, nhưng vẫn nhẫn nhịn lùi thêm mấy bước.

"Mỹ nhân" lại đánh giá Tĩnh Bảo một lượt từ đầu đến chân, ngẩng cao đầu lạnh nhạt nói: "Ta ghét nhất là có người mặc đồ trùng màu với ta. Huynh đài, làm người nên biết tự lượng sức. Không phải ai mặc áo trắng cũng đều đẹp đâu. Bộ đồ này mặc trên người ngươi… chậc chậc chậc, so với ta, ngươi không thấy xấu hổ à?"

Xấu hổ cái đầu ngươi chứ!

Trong lòng Tĩnh Bảo như có hàng vạn con ngựa hoang đang lao điên cuồng trên thảo nguyên, chạy ra ngoài hàng vạn dặm.

Nàng gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Công tử, thực sự xin lỗi, ta hiện đang chịu tang, chỉ có thể mặc đồ trắng thôi."

"Mỹ nhân" ngẩn người một chút, rồi khẽ nhíu mày, sau đó tỏ ra kiểu "được rồi, ta tha cho ngươi" và quay đầu đi.

Lúc này, tiểu đồng che dù vì đồng cảm mà nhỏ giọng an ủi Tĩnh Bảo: "Công tử, xin nén bi thương!"

Tĩnh Bảo đáp: "Không sao, lúc nó đi rất yên lành, không giãy giụa gì, ta chẳng buồn tẹo nào."

Tiểu đồng ngập ngừng một lúc, vẫn hỏi: "Công tử chịu tang cho ai vậy?"

Tĩnh Bảo mặt đầy bi thương: "Con vẹt nhà ta đấy, nuôi suốt mười năm, tình cảm sâu đậm. Dù chỉ là một con vật, ta vẫn đặc biệt viết bài văn tế đốt cho nó, mong đời sau nó đầu thai làm người, biết nói tiếng người!"

Câu chuyện đổi hướng quá nhanh khiến ai nấy đều chưa kịp phản ứng, chỉ có một người phá lên cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!