Tĩnh Bảo trở về phủ thì trời đã khuya.
A Nghiễn thấy nàng trở về, bèn tiến lên thấp giọng nói: "Gia, mọi chuyện đã có chút manh mối. Mấy người bên cạnh đại thiếu phu nhân bị đau bụng đều là do ăn món chay ở chùa. Món chay đó là nhị phu nhân ban cho. Còn con ngựa kia, tiểu nhân tìm mãi vẫn không tra được vì sao nó đột nhiên kinh hãi."
Thủ đoạn thì rất sạch sẽ.
Tĩnh Bảo bóp nhẹ sống mũi mấy cái, khẽ nói: "Ba ngày nữa ta phải vào Quốc Tử Giám học, để mẹ một mình ở lại phủ thế này thì không an toàn. Ngày mai ngươi đến hầu phủ một chuyến, nhờ cậu mượn hai thị vệ đến."
A Nghiễn ngập ngừng: "Gia, chỉ hai người thôi sao?"
"Đủ rồi."
Tĩnh Bảo nói chắc nịch: "Người bên nhị phòng không ngốc. Mẹ có thêm hai thị vệ bên cạnh, họ hẳn phải hiểu ý nghĩa là gì."
Về đến phòng, A Man bưng thuốc sắc sẵn đến. Tĩnh Bảo bịt mũi uống xong, vừa đặt bát xuống, vừa ngẩng đầu lên lập tức thấy trong phòng có thêm một chiếc rương gỗ trắc đỏ.
"Nó từ đâu ra thế?"
A Man mở nắp rương: "Là người của hầu phủ đưa tới, nói là quà mừng cho Thất gia. Nô tỳ xem rồi, toàn là đồ quý hiếm. Mẹ ruột của Tứ cô nương ngoài quà mừng còn thêm hai mươi lượng bạc."
Tĩnh Bảo trầm mặc một lát rồi nói: "Cứ giữ lại đi. Ngày mai dặn mẹ, lần sau đến hầu phủ thì tiện tay mang theo hai xấp lụa tốt tặng Lưu di nương."
"Gia, cái này là của Ngũ cô nương gửi đến, xử lý thế nào ạ?"
A Man lấy một túi thơm thêu cảnh uyên ương nghịch nước. Tĩnh Bảo suýt nhức đầu, mới gặp mặt Ngũ cô nương một lần mà đã uyên ương nghịch nước rồi sao!
Gan Ngũ cô nương này cũng lớn thật!
"Ngươi cứ giữ lại, sau này có cơ hội thích hợp thì trả lại."
A Man gật đầu ghi nhớ, rồi lại nói: "Người tên Nguyên Cát kia đã được đưa đến viện chúng ta rồi, Gia có muốn gặp không?"
Tĩnh Bảo lười biếng ngả người xuống giường: "Mai gặp cũng được!"
…
Sáng hôm sau.
Tĩnh Bảo gặp Nguyên Cát trong thư phòng. Cậu bé chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, trông chẳng khác nào một tiểu cô nương.
Tĩnh Bảo hiểu rất rõ: mẹ tìm một người như vậy đặt bên cạnh nàng là đã cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu chọn một tên nhóc đầu óc đơn giản, không hiểu nặng nhẹ, e là sẽ làm khó cho nàng.
Trong lúc Tĩnh Bảo đang quan sát Nguyên Cát, thì Nguyên Cát cũng đang đánh giá nàng. Không biết bộ dạng ngốc nghếch này có hợp mắt Thất gia không?
Trong lúc cậu còn đang băn khoăn, bèn nghe Thất gia dịu dàng nói: "Người có thể vào được phòng ta, ngoài A Man ra thì ngươi là người đầu tiên. Nguyên Cát, sau này gia phải trông cậy vào ngươi rồi."
Nguyên Cát chưa từng nghe ai nói với mình như vậy, vừa mừng vừa sợ, nhất thời không biết phải đáp thế nào.
Cậu đỏ mặt quỳ xuống đất dập đầu ba cái rõ kêu, khiến Tĩnh Bảo bật cười: "Sao thế, ngươi định so xem trán mình và phiến đá xanh cái nào cứng hơn à?"
Nguyên Cát gãi đầu, cười khẽ hai tiếng, mặt đỏ ửng không nói gì.
A Man vội kéo cậu đứng dậy, tỉ mỉ dặn dò từng việc, sợ cậu nhớ không hết lại nhắc đi nhắc lại vài lần.
Đến trưa, A Nghiễn trở về, theo sau là hai thị vệ mang đao uy phong lẫm liệt.
Tĩnh Bảo dẫn người đến gặp Lục thị. Lục thị cười tít mắt thưởng bạc, nhưng không hỏi lấy một câu vì sao phải đặt người ở viện mình.
Tĩnh Bảo cảm thấy mẹ nhà mình quả thật thông minh. Biết hết mọi chuyện nhưng chẳng nói lời nào, mọi thứ đều để đứa "con trai" này quyết định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!