Chương 27: Cố Ấu Hoa

Người phục vụ bưng khay lên, lật đật đi tới bàn kia để truyền lời.

Khóe mắt Tĩnh Bảo liếc theo, vừa khép bắt gặp ánh nhìn từ hai huynh đệ nhà họ Thạch đang nhìn về phía mình. Ba người, sáu con mắt, giao nhau giữa không trung, tóe ra tia lửa, khiến cho tim của Ngô Thành Cương cũng phải run lên thon thót.

Huynh đệ họ Thạch mang rượu tới, rõ là có ý, rượu mời không uống thì phải uống rượu phạt"!

Mà cậu em vợ thì đáp lại bằng một đĩa giò heo, bóng gió mỉa mai hai người họ còn chẳng bằng súc sinh.

Tặc tặc tặc!

Không hổ là người có thể vào Quốc Tử Giám, đầu óc này thật linh hoạt! Lần đầu tiên, Ngô Thành Cương nghiêm túc đánh giá Tĩnh Bảo!

Đúng lúc ấy, từ hậu trường bước ra hai thiếu niên, tầm mười mấy tuổi, mặt mày tuấn tú, môi còn thoa son.

Hai người họ tiến đến bàn của huynh đệ họ Thạch, nhào vào lòng hai người, một kẻ rót rượu, một kẻ gắp thức ăn, thân mật không thể tả.

Ngô Thành Cương hạ thấp giọng nói: "Hai huynh đệ này kiếp trước chắc là hòa thượng chuyển kiếp, đời này nam nữ đều ăn. Hai tiểu đồng kia là tình nhân của họ, còn giấu sau lầu hai một cặp tỷ muội nữa. Nghe nói người chết trong tay họ, nam nữ cộng lại, không ít hơn mười người."

Lục Hoài Kỳ nghe xong, tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên.

Tĩnh Bảo nhớ tới đôi chân trắng đẫm máu kia, lòng thắt lại, khẽ nói: "Tỷ phu, chỗ này dơ bẩn lắm, sau này đừng đến nữa."

Ngô Thành Cương lắc đầu: "Chỗ dơ thì có cách chơi của chỗ dơ, chỗ sạch cũng có cách chơi của chỗ sạch. A Bảo, đệ mới vào kinh chưa bao lâu, không biết ai là người đứng sau điều hành Tầm Phương Các đâu. Nếu biết rồi, chắc chắn đệ sẽ không nói vậy!"

"Ai vậy?" Tĩnh Bảo tò mò hỏi.

"Chưởng quầy họ Cố, tên là Ấu Hoa, từng là đệ nhất tài nữ nổi danh khắp kinh thành."

Ngô Thành Cương ho khẽ một tiếng: "A Bảo, đệ có biết cha của Cố Ấu Hoa là ai không?"

"Ai vậy?"

Ngô Thành Cương thong thả nói: "Chính là Cố Thủ phụ đầu tiên của Đại Tần, Cố Diên Thăng. Cố Ấu Hoa là con gái út của ông ấy."

Tĩnh Bảo kinh ngạc nhìn anh ta, ngạc nhiên hỏi: "Con gái của Thủ phụ mà sao lại trở thành chủ một kỹ viện?"

Ngô Thành Cương nhíu mày: "Thân phận của Cố Ấu Hoa không chỉ có vậy. Cô của nàng ta từng là Thái hậu, nếu nói ra, nàng ấy có thể gọi Hoàng thượng một tiếng biểu ca."

"Hóa ra là Cố gia đó!"

Lúc này Tĩnh Bảo mới bừng tỉnh nhớ lại, mấy năm trước phu tử từng nhắc đến vụ án lớn nhất Đại Tần, vụ án hai anh em họ Cố.

Cố gia vốn là hào tộc vùng Hà Bắc. Khi Cao Tổ khai quốc, Cố gia toàn lực phò tá, lập công không kể xiết. Khi Tiên Đế còn là Thái tử, Cố gia có một người con gái nổi tiếng tài sắc, được tuyển vào cung, rất được Tiên Đế sủng ái, được lập làm Hoàng hậu.

Tuy được sủng ái, nhưng Cố Hoàng Hậu nhiều năm không sinh nở, trong lòng sinh bệnh.

Mẹ ruột của Hoàng đế đương triều là Vương thị, xuất thân thấp kém, khi tiến cung chỉ là một mỹ nhân. Nhưng bà lại có phúc phận, hai lần được sủng hạnh thì sinh ra một trai một gái, được phong Quý nhân.

Vương Quý nhân e sợ thế lực của Cố Hoàng Hậu, để bảo toàn mạng sống và tương lai cho con trai, bèn viện cớ cơ thể yếu đuối không đủ sức nuôi con, giao con trai cho Hoàng hậu nuôi.

Cố Hoàng Hậu nhận được Hoàng tử, thế lực như mặt trời ban trưa, Cố gia dốc hết sức đưa con trai lên ngôi Hoàng đế. Sau khi Tiên Đế băng hà, hai anh em họ Cố lấy danh nghĩa đại thần phò tá, nắm giữ triều chính, quyền thế hiển hách.

Không ngờ Hoàng đế nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng trở mặt vô tình, không những giam giữ Cố Thái hậu, mà còn xử tội mưu nghịch, g**t ch*t hai anh em họ Cố.

Tộc nhân nhà họ Cố bị tru di, đại tộc lẫy lừng, trăm năm hiển hách, trong một đêm tan thành tro bụi.

Tĩnh Bảo lẩm bẩm: "Đã tru di cả tộc, vậy sao Cố Ấu Hoa vẫn còn sống?"

"Chuyện này cũng ly kỳ lắm. Ngày Cố gia bị bắt, đúng ngay hôm Cố Ấu Hoa xuất giá. Kiệu hoa đã rời khỏi Cố phủ, tội không liên lụy đến con gái xuất giá, nên nàng mới thoát được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!