Trong nội thất.
A Man giúp Tĩnh Bảo cởi lớp áo lót, ánh mắt lướt qua vết bầm tím trên đôi chân trắng nõn xinh xắn, tức đến nỗi mở miệng mắng to: "Thứ súc sinh kia, đợi đó, sau này bà cô nhất định sẽ lăng trì mi rồi nướng thịt ăn!"
Tĩnh Bảo liếc nhìn nàng một cái: "Súc sinh thì biết gì chứ?"
Một câu nói khiến A Man rùng mình, giật mình hỏi: "Ý gia là sao?"
Tĩnh Bảo lộ vẻ đau đớn: "A Man ngoan, giúp ta cởi miếng vải trắng này ra đi, nó sắp siết chết ta rồi!"
A Man vội vàng gỡ vải xuống, thay cho Tĩnh Bảo một bộ áo lót sạch sẽ.
Tĩnh Bảo thấy dễ chịu hơn, bưng ly trà nóng nhấp vài ngụm, sau đó lệt xệt mang dép bước đến bên cửa sổ.
"Gia?"
A Nghiễn trong sân nghe có động tĩnh, bèn vội bước đến dưới cửa sổ.
Tĩnh Bảo sợ bị gió lạnh thổi trúng lại đổ bệnh, bèn nói vọng qua cửa sổ: "Đi tra thử con ngựa đó bị gì mà phát điên như vậy."
A Nghiễn chỉ chờ lệnh của Thất gia, lập tức đáp "Vâng" rồi biến mất vào màn đêm.
A Man tỏ vẻ nghi ngờ: "Có khi nào là đại thiếu phu nhân làm không? Nếu không phải người của bà ta giở trò, gia cũng đâu chịu khổ thế này!"
"Đại tẩu à? Chính bản thân tỷ ấy còn chưa đứng vững trong Tĩnh phủ, thì hại ta để làm gì? Hầu hạ ta đi ngủ đi, hôm nay mệt mỏi muốn chết!"
Tĩnh Bảo ngáp một cái, đưa tay che miệng, đôi mắt long lanh hơi nước, khiến tim A Man khẽ chùng xuống.
Hỏng rồi!
Không biết từ khi nào, từng cử chỉ của Thất gia đều mang theo vẻ duyên dáng trời sinh của con gái. Về sau… liệu có còn giấu nổi nữa không?
…
Sáng hôm sau.
Hiếm khi Tĩnh Bảo không dậy sớm đọc sách, vết bầm trên đầu gối ngày càng nghiêm trọng. A Man giữ nàng nằm yên trên giường, chầm chậm bôi thuốc cao lên từng chỗ.
"Ca ngươi về chưa?" Tĩnh Bảo hỏi.
"Chưa!"
A Nghiễn cả đêm không quay lại, xem ra chuyện hôm qua xử lý rất gọn gàng, không để lộ dấu vết nào.
Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến.
Trong phủ, người được phép vào nội thất thân cận hầu hạ Tĩnh Bảo chỉ có mình A Man. Vài tiểu nha hoàn làm việc trong sân cũng đều là người do Lưu ma ma huấn luyện kỹ càng, đi đứng đều rất nhẹ nhàng.
Ai vậy nhỉ?
A Man bước đến bên cửa, vén rèm châu lên, thì ra là tổng quản Tĩnh phủ, Tĩnh Khánh.
"Tĩnh Quản gia, có chuyện gì sao?"
"Thất gia, Thất gia, mau ra tiền viện đi, có quý nhân đến rồi."
Tĩnh Bảo ngẩn người: "Quý nhân nào vậy?"
Tĩnh Khánh đáp: "Là giám thừa của Quốc Tử Giám, đại nhân Thẩm Trường Canh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!