Một người ăn mặc như mưu sĩ bước vào, mặt mũi sắc sảo, mũi ưng, trông khoảng ngoài ba mươi tuổi, chính là tâm phúc của đại thủ phụ đương triều
-Ngô An.
Ngô An chắp tay thi lễ với Cố Trường Bình: "Vừa xuống kiệu đã trông thấy kiệu của Cố Tế tửu, hỏi thử một chút, quả nhiên là ở đây."
Cố Trường Bình vội đứng dậy hoàn lễ: "Tiên sinh cũng đến sao?"
Ánh mắt Ngô An chậm rãi liếc sang Thạch thượng thư, mỉm cười: "Ở phòng số một khu chữ Thiên, muốn mời Cố Tế tửu qua trò chuyện đôi chút."
Cố Trường Bình vội chỉnh lại áo quần, nói một tiếng "xin lỗi" với Thạch thượng thư rồi rời bàn, Thẩm Trường Canh tất tả đi theo sau.
Thạch thượng thư nhìn bàn rượu trống trơn, nhấc chén lên nhấp một ngụm, cười nhạt: "Cũng gặp được ở đây, thật trùng hợp quá nhỉ!"
…
Trong phòng số một khu chữ Thiên, mấy vị quan viên đang quây quần quanh một người.
Người ấy tuổi ngoài năm mươi, vận cẩm bào, tay cầm chén trà, vừa ăn vừa nhìn về phía Cố Trường Bình. Ánh mắt không còn hòa nhã như thường, lại mang vài phần sắc lạnh và thâm trầm.
Cố Trường Bình thu lại biểu cảm, bước lên cung kính hành lễ: "Thưa đại nhân!"
Tào Minh Khang phẩy tay: "Tử Hoài, đây không phải chốn triều đường, cứ gọi ta là tiên sinh như xưa là được, ngồi xuống đi."
(Tử Hoài là tên tự của Cố Trường Bình.)
Cố Trường Bình có hai vị ân sư: khi còn nhỏ theo học Tô Thái phó, lớn lên mới bái nhập môn hạ của Tào Minh Khang.
Nay Tào Minh Khang đã lên đến chức Thủ phụ nội các, còn Cố Trường Bình là học trò đắc ý của ông ta, tuổi trẻ tài cao đã được bổ nhiệm làm đứng đầu Quốc Tử Giám. Ngoài năng lực học vấn bản thân, vai trò của Tào Minh Khang có thể nói là then chốt.
Lúc nói chuyện, một vị quan đã chủ động nhường chỗ, mời Cố Trường Bình ngồi xuống.
Cố Trường Bình vén áo ngồi xuống, nhận lấy chén sạch, rót đầy rượu, kính rượu sư phụ.
Sau vài chén, Tào Minh Khang khẽ vuốt vành chén, thản nhiên hỏi: "Nghe nói hôm nay là Thạch thượng thư mời rượu?"
Cố Trường Bình mỉm cười đáp: "Ông ấy đến hỏi chuyện thành tích của công tử Thạch gia."
Tào Minh Khang hỏi tiếp: "Kết quả thế nào?"
Cố Trường Bình nói: "Bài viết cũng tạm, chỉ là…"
Chỉ là gì, y không nói tiếp. Nhưng đã ngồi vào bàn này, ai nấy đều là người lão luyện, lập tức dồn ánh mắt nhìn về phía Cách lão.
Cách lão và Thạch thượng thư cùng làm quan một triều, đều là sủng thần của hoàng đế, chỉ khác ở chỗ: Cách lão gần gũi với Thái tử, còn Thạch thượng thư thì một lòng trung thành với hoàng thượng, không phe phái gì.
Cho nên, việc tịch biên Hầu phủ, mới rơi vào tay Thạch thượng thư.
Cũng vì vậy, dù hai huynh đệ nhà họ Thạch làm chuyện tày đình, lão hoàng đế vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Tất cả, chỉ vì Thạch thượng thư là một con chó trung thành tuyệt đối.
Ấy vậy mà, trên mặt Cách lão không hề có biểu cảm gì, chỉ chậm rãi uống nửa chén rượu.
Lúc này, Thẩm Trường Canh đang ngồi ở góc bỗng chen lời: "Không chỉ hỏi con trai mình, ông ta còn hỏi cả về con rể của Tuyên Bình Hầu."
Cố Trường Bình lập tức quát lớn: "Rượu chưa bịt được miệng ngươi à!"
Thẩm Trường Canh nhỏ giọng cằn nhằn: "Ông ấy hỏi thì ta cũng được phép nói chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!