Chương 22: Lên Tây Sơn

Lúc này, Cố Trường Bình đang ngồi trước bàn đọc bài thi.

Thẩm Trường Canh ngồi phía dưới, cầm một bài thi lên cười nhạt: "Không ngờ được, cái tên khốn Thạch Thuấn đó mà cũng học thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh."

Cố Trường Bình ngẩng đầu: "Thạch thượng thư vốn xuất thân thư hương môn đệ, có gốc tích khoa bảng. Hai đứa con ông ta ngày ngày lớn lên trong gia đình thi lễ danh môn như thế, thì có thể kém cỏi tới đâu được chứ ?"

"Ta nhổ!"

Thẩm Trường Canh mắng một tiếng: "Đừng nói với ta mấy chuyện thư hương gì đó, toàn là thứ dơ tai bẩn mắt, cả ổ súc sinh thì đúng hơn, hèn hạ!"

Cố Trường Bình nhấc mí mắt nhìn y một cái, đưa tay nhận bài thi, đọc kỹ một lượt, rồi dùng bút chu phê chữ "Nhị đẳng".

"Ngươi nói đúng, văn chương thì trau chuốt, nhưng phẩm hạnh kém, chung quy khó thành đại khí. Cho "nhị đẳng" cũng xem như nể mặt Thạch thượng thư rồi."

Nể cái rắm ấy!

Thẩm Trường Canh tức tối nghĩ.

Y tiện tay cầm một bài thi khác lên xem, vừa nhìn tên, cơn giận tiêu tan, cười ầm lên.

"Tiền Tam Nhất? Cái tên gì thế không biết?"

"Có lẽ là con trai của Tiền thị lang."

Cố Trường Bình khựng lại chốc lát, rồi nói tiếp: "Một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, vạn vật quy nguyên mới là chân lý. Cái tên này đặt cũng có ý nghĩa đó chứ. Không biết bài văn viết thế nào?"

Thẩm Trường Canh vừa xem vừa gật gù: "Tiền thị lang thì chỉ biết chui đầu vào tiền, nhưng con trai ông ta lại không tệ, bài viết thế này, hiếm có, hiếm có!"

"Đến mức ngươi phải nói hai chữ "hiếm có" lập tức lúc à…"

Cố Trường Bình chăm chú đọc, không do dự phê chữ "Ưu".

"Tài hoa hơn người, học vấn uyên thâm, sau này ắt là nhân vật không tầm thường."

"Tre cong mọc măng thẳng, chắc mồ mả nhà Tiền thị lang cũng phải bốc khói xanh rồi."

Cố Trường Bình nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, giấu đi tia sáng trong mắt.

"Tĩnh Bảo? Như châu như ngọc? Đường đường là nam nhi đại trượng phu lại đặt cái tên như vậy, nghe là biết được nuôi lớn trong tay đàn bà, không ổn, không ổn!"

Thẩm Trường Canh lắc đầu nói.

Khóe mắt Cố Trường Bình giật khẽ, đặt chén trà xuống: "Văn viết thế nào?"

Thẩm Trường Canh đọc bài, khi thì nhíu mày, khi thì trợn mắt, lúc lại lắc đầu, dáng vẻ như đang ngồi trong nhà xí mà không giải quyết được chuyện.

Một lúc sau, y thở dài: "Bài viết rất hay, từ ngữ chặt chẽ, phá đề mới lạ, chỉ tiếc là chưa viết xong."

Khóe mắt Cố Trường Bình lại giật, cầm bài thi lên đọc một lượt như nuốt chửng, cuối cùng dừng lại ở tên thí sinh, cười nhạt: "Quả là rất hay, nhưng tiếc là bài viết dang dở."

"Sao… sao lại không viết xong chứ!"

Thẩm Trường Canh tiếc nuối thở dài, lại không cam lòng, bèn lật sang mấy bài thi khác của Tĩnh Bảo.

"Ta thấy có thể du di một chút, mấy bài trước viết rất xuất sắc. Ngươi xem, môn Luật lệ và Toán pháp cũng đều đứng đầu."

Cố Trường Bình lạnh giọng: "Luật lệ và Toán pháp chỉ là môn phụ, Quốc Tử Giám xưa nay trọng văn chương. Bài viết còn chưa xong mà đã cho vào trường, e là khó phục lòng người!"

Thẩm Trường Canh còn định mở miệng giúp, thì Cố Trường Bình đã nói: "Chi bằng mời cả mấy vị bác sĩ tới đây, cùng nhau bàn bạc xem sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!