Chương 21: Tĩnh Bảo đổ bệnh vì lo lắng

Tĩnh Bảo về đến phủ thì trời đã gần tối.

Lục thị nóng ruột đợi ở cửa nhị môn, thấy con trở về thì khóe môi mới cong lên, vội bước ra đón.

Tĩnh Bảo thấy vậy lòng bỗng chua xót, không muốn để bà kỳ vọng nhiều, bèn kể rõ chuyện thi cử thất bại cho bà hay.

Sắc mặt Lục thị tối sầm, thở dài: "Chắc là do không hợp thủy thổ, về lại phủ Lâm An vẫn còn đường học hành, cũng chẳng phải chuyện gì to tát."

So với bị mắng vài câu, lời ấy càng khiến Tĩnh Bảo khó chịu hơn.

Nàng dìu Lục thị về phòng, cố gắng nén mệt mỏi ăn tối cùng bà, lại trò chuyện dăm câu rồi mới trở về viện của mình.

Vừa vào phòng, sắc mặt Tĩnh Bảo lập tức sa sầm, vùi đầu xuống giường như quả bóng bị xì hơi.

A Man không dám hỏi nhiều, chuẩn bị nước giúp nàng thay áo quần, rửa mặt. Tĩnh Bảo mặc cho nàng chăm sóc, chưa bao lâu đã lim dim buồn ngủ…

Bất chợt!

Trước mắt là một biển người chen chúc, trên pháp trường có một người quỳ gối, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, khóe môi còn vương nét cười lạnh lẽo.

Kẻ đó có đôi mắt đen sâu như hồ nước tĩnh lặng, sáng rực, tối đen, cũng vô cùng yên tĩnh.

Bỗng lưỡi đao chém xuống, đầu lìa khỏi cổ, lăn vài vòng rồi rơi đúng dưới chân nàng. Nàng cúi đầu nhìn, lập tức hồn vía bay lên chín tầng mây.

Tĩnh Bảo giật mình bật dậy, th* d*c dữ dội.

Người bị chém đầu trong mơ, vậy mà lại là Cố Trường Bình!

Đang yên đang lành, sao lại mơ thấy hắn?

Ngoài cửa sổ tối đen như mực. Tĩnh Bảo trấn tĩnh lại, dứt khoát khoác áo đứng dậy, mở cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ.

Bài văn vẫn chưa viết xong, muốn vào Quốc Tử Giám e là quá xa vời, trước mắt có hai lựa chọn:

Một là ở lại kinh thành, ôn tập chờ kỳ thi mùa thu.

Hai là trở về phủ Lâm An ôn thi.

Kinh thành thị phi rối ren, chi bằng trở về yên ổn ôn bài, không bị xao nhãng.

Tĩnh Bảo lập tức quyết định, đợi khi tửu lâu chuẩn bị xong xuôi, nàng sẽ thu xếp hành lý trở lại phương Nam.

Không rõ là vì giấc mơ kia, hay do nửa đêm dậy sớm, đến lúc trời sắp sáng, Tĩnh Bảo đã bị sốt.

Cả người đổ mồ hôi lạnh, áo trong ướt sũng. Khi A Man nghe thấy tiếng động lao vào, Tĩnh Bảo đã sốt đến mơ màng, mắt lờ đờ.

A Man vội vàng đi báo cho Lục thị.

Lục thị cuống lên, lập tức sai A Nghiễn đến hầu phủ, nhờ Tuyên Bình hầu mời vị thái y mà khi xưa mẹ nàng tin tưởng nhất đến xem bệnh.

Nam nữ khác biệt, vừa bắt mạch là mọi chuyện sáng tỏ, nhất định phải mời người đáng tin và kín miệng.

Vị thái y ấy từng bắt mạch cho lão phu nhân hầu phủ cả nửa đời người, chuyện gì cũng từng thấy. Nhận số tiền khám bệnh hậu hĩnh, miệng ông kín như vỏ trai.

Bắt mạch, kê đơn...

Sau một hồi náo loạn, cả Tĩnh phủ đều biết Thất gia thi trượt, đổ bệnh nằm liệt.

Người đầu tiên đến xem trò vui chính là Nhị lão gia của Tĩnh gia, gương mặt từ hòa ẩn chứa chút đắc ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!