Chương 20: Bị uy hiếp

Tiếng chuông vang lên.

Chủ khảo Thẩm Trường Canh hạ lệnh thu bài.

Sắc máu lập tức rút khỏi gương mặt trắng trẻo của Tĩnh Bảo, nàng cúi đầu, cả người run run lên vì lạnh.

Câu cuối cùng của đề thi, còn ba bốn câu chốt quan trọng vẫn chưa kịp viết.

Trời muốn diệt nàng thật rồi!

Có người bước đến thu bài, giục các thí sinh rời đi. Tĩnh Bảo ôm lấy hòm đựng giấy bút, ngơ ngác đi theo dòng người ra khỏi trường thi.

Khéo thế nào…

Người đi bên cạnh nàng lại chính là vị thiếu gia áo gấm hôm trước.

Buổi trưa, Tĩnh Bảo từng để ý tên trên thẻ bài trên bàn của hắn, họ Tiền, tên Tam Nhất, so với cái tên Tĩnh Bảo thì cũng thuộc loại mỗi người một vẻ, tám lạng nửa cân".

Tĩnh Bảo cố gắng nặn ra một nụ cười, dè dặt hỏi: "Công tử, ta muốn hỏi một chuyện…"

"Trong Quốc Tử Giám có một vị quan trẻ tuổi, dáng người cao, gầy gò, diện mạo rất tuấn tú, không biết công tử có biết là ai không?"

Tiền Tam Nhất liếc nàng một cái giễu cợt.

Ở đâu ra cái tên quê mùa này, đến cả người đó là ai cũng không biết mà cũng đòi thi Quốc Tử Giám à?

Thôi thì…

Xét thấy người này đã cười với mình hai lần, còn ngẫu nhiên gặp nhau tới hai lần, tạm thời không thu phí, xem như miễn phí cho hắn một lần vậy.

"Hắn tên là Cố Trường Bình, là Tế tửu Quốc Tử Giám, bài thi của chúng ta sẽ do chính hắn chấm!"

"……!"

Tĩnh Bảo nghẹn một hơi trong lồng ngực, nhất thời không thốt nên lời.

Tế tửu Quốc Tử Giám, là chức quan tòng tứ phẩm.

Nhị lão gia nhà họ Tĩnh lăn lộn trong quan trường bao năm, mà chỉ mới tới chức tòng ngũ phẩm. Vậy mà Cố Trường Bình chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đã ngồi vững ở vị trí này?

Quan trọng hơn nữa là...

Nàng với hắn vốn chẳng quen biết, nếu nói lần ở đình Phong Ba hôm đó là ý tốt, thì việc hôm nay cố ý đứng chờ ngoài nhà xí… là vì cớ gì?

Người này rốt cuộc là địch…

…hay là bạn?

Tĩnh Bảo ngẩn người đứng tại chỗ, trong ngoài đều lạnh toát. Khi lấy lại tinh thần thì xung quanh đã chẳng còn ai.

Ra khỏi Hàn Lâm Viện, A Man chạy đến đón.

"Thất gia, thi thế nào rồi ạ? Bài văn có khó không? Đề ra là gì? Người phá đề như thế nào?"

Tĩnh Bảo liếc nàng một cái, âm thầm rủa thầm trong bụng: ngươi mù rồi à, không nhìn thấy trên mặt ta viết rõ bốn chữ: thất hồn lạc vía sao?

A Man ngẩn ra: "Không thể nào! Quẻ sáng nay báo là đại cát mà!"

Gân xanh bên trán Tĩnh Bảo giật lên hai cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!