Cuối cùng cũng đến ngày Quốc Tử Giám mở khoa khảo.
Trời còn chưa sáng, Tĩnh Bảo đã bị A Man kéo dậy.
Trong phòng các nhà khác, mấy vị gia toàn là nha hoàn nô bộc vây quanh, còn trong phòng Tĩnh Bảo thì chỉ có mỗi một mình A Man. Sợ mình làm việc chậm chạp lỡ hỏng đại sự, A Man bèn vội vàng gọi người dậy từ sớm.
Sau khi thay áo quần, rửa mặt chải đầu xong, có nha hoàn bưng bữa sáng tới, Tĩnh Bảo ung dung dùng điểm tâm xong thì đến chỗ Lục thị vấn an.
Hôm nay, hiếm khi Lục thị lại mặc một bộ đồ đỏ rực, ngụ ý cầu được vận may.
Bà nắm tay Tĩnh Bảo dặn dò tỉ mỉ từng điều, sau đó không rời mắt tiễn nàng ra tận cửa nhị môn.
Tĩnh Bảo đi được mấy trượng rồi quay đầu lại nhìn, vẫn thấy Lục thị còn đứng tại chỗ cũ, bèn âm thầm tự nhủ trong lòng:
Chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại!
…
Quốc Tử Giám tổ chức khảo thí tại Hàn Lâm Viện.
Đến cửa viện, Tĩnh Bảo mới phát hiện "trận thế" của mình chỉ thuộc hạng trung bình kém.
Khoa trương nhất là một thiếu gia áo gấm đang đứng dưới gốc cây râm mát, bên cạnh chỉ riêng người hầu quạt và dâng nước đã có tới năm sáu kẻ.
Đây là đến thi, hay là đến phô trương của cải vậy?
Thiếu gia áo gấm phát hiện có người nhìn mình, bèn quay đầu liếc sang, thấy chỉ là một thiếu niên vóc người nhỏ nhắn, vẻ mặt mềm mại yếu ớt, lập tức khinh thường trong bụng, nhìn là biết dân quê dưới miền Nam lên kinh, đồ nhà quê!
Đến giờ điểm danh, có quan viên bưng sổ đến đọc tên.
Khi gọi đến tên "Tĩnh Bảo", nàng bèn sửa lại áo quần, ngẩng đầu lên, bỗng thấy không ít thư sinh đang lấy tay che miệng cười khúc khích.
"Đường đường là đại trượng phu, sao lại đặt tên là Tĩnh Bảo, nghe ẻo lả chết đi được!"
"Chắc còn chưa cai sữa đâu ha!"
"Bộ dạng đó thì cũng hợp với cái tên ấy đấy!"
A Man thấy gia nhà mình bị sỉ nhục, bèn nghiêm mặt quát: "Tên là do trưởng bối ban tặng, cho dù là chữ "Bảo", hay đặt là Mèo Chó, làm vãn bối thì cũng chỉ có thể chấp nhận, mấy người đến đạo lý cơ bản này cũng không hiểu, mà cũng tự xưng là kẻ sĩ đọc sách à? Hừ, đúng là không có chút khí độ nào!"
Giọng nàng lanh lảnh, lại mang theo âm sắc mềm mại của con gái miền Nam, lời mắng tuy gay gắt, nhưng nghe vào lại giống như đang nũng nịu.
Đám thư sinh kia bối rối quay mặt đi chỗ khác, thầm nghĩ: con nha hoàn nhà ai vậy, miệng lưỡi đúng là sắc như dao.
A Man quay đầu lại cười híp mắt nói với Tĩnh Bảo: "Thất gia, người đừng lo, sáng nay nô tỳ đã giúp người gieo một quẻ rồi, tượng quẻ cho thấy là đại cát đấy!"
Bớt bớt đi!
Tĩnh Bảo vỗ nhẹ vai A Man, rồi theo hàng người đi vào bên trong.
Bước vào khu phòng thi, Tĩnh Bảo tìm được chỗ của mình gần cửa sổ. Ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải một đôi mắt như cười như không.
Chính là tên thiếu gia áo gấm khoe của ban nãy.
Người này dáng người rất cao, ngũ quan góc cạnh sắc sảo đặc trưng của tuổi thiếu niên, chỉ có điều đôi mắt đảo liên tục, khiến người ta cảm thấy không yên tâm nổi.
Hai ánh mắt giao nhau, Tĩnh Bảo khẽ gật đầu, ai ngờ thiếu gia kia lại ngoảnh đầu đi, lườm mắt trắng dã, suýt chút nữa thì lật cả lòng trắng ra ngoài.
Mình có đắc tội gì với hắn đâu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!