Phùng Chương vươn cổ trông ngóng, đôi mắt mong mỏi chờ người của Hình bộ tới, nào ngờ lại thấy Trương công công trong cung xuất hiện, khiến hắn sợ đến nỗi vội vàng chạy bổ qua.
Trương công công chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một cái, giọng the thé cất lên: "Người nào là Tĩnh Thất gia?"
Tĩnh Bảo vội bước ra hành lễ: "Là vãn sinh."
Trương công công âm thầm quan sát một lượt, lạnh lùng nói: "Về đi, lo chôn cất Tứ cô nương cho đàng hoàng."
"Đại nhân?" "Tĩnh Bảo bật thốt.
"Về chờ đi!"
Trương công công ném lại bốn chữ, xoay người bỏ đi. Phùng Chương cuống quýt chạy theo, phủ nha rộng lớn chỉ còn lại một mình Tĩnh Bảo đứng trơ trọi giữa sảnh đường.
Về?
Chờ?
Tĩnh Bảo lặp đi lặp lại bốn chữ ấy trong đầu, nghiền ngẫm từng chữ một, cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài.
Nàng cúi đầu, ánh mắt hiện lên vẻ chua xót không thể tả, rồi khom người, nhẹ nhàng phủ tấm vải trắng lên thi thể.
"Lục Tứ cô nương, chúng ta về nhà thôi!"
…
Hầu phủ, sân khấu vẫn còn đó, nhưng sự náo nhiệt đã chẳng còn.
Tĩnh Bảo đi thẳng vào trong.
Một tiểu đồng trông thấy từ xa, bèn chạy vào báo, quản gia đích thân ra đón, dẫn Tĩnh Bảo vào phòng chính.
Trong phòng chính, Tuyên Bình Hầu gia ngồi nghiêm trang trên ghế thái sư, sắc mặt âm trầm hiu hắt.
Ba ngày bị giam, cứ như một cơn ác mộng.
Ngẩng đầu trông thấy Tĩnh Bảo, ông mới hơi dịu mặt: "Đến rồi à?"
"Nhị cữu!"
Tĩnh Bảo định hành lễ, nhưng Tuyên Bình Hầu đưa tay ra nhẹ đỡ lấy, không cho nàng quỳ.
Hai cậu cháu đối diện nhau, trong mắt cả hai đều có điều khó nói, nhưng những điều khó nói ấy lại chẳng giống nhau...
Tuyên Bình Hầu nghĩ: lần này Hầu phủ may mắn thoát nạn, đều nhờ công lao của Tĩnh Bảo.
Còn Tĩnh Bảo lại nghĩ: dùng mạng hai nữ nhân để đổi lấy sự bình yên cho cả một phủ lớn, nhìn qua như là món hời, nhưng có ai từng nghĩ, mạng của các nàng cũng là mạng, các nàng cũng từng sống trên đời này, từng tươi đẹp biết bao.
Người hầu dâng trà lên, Tuyên Bình Hầu nhấp vài ngụm, trầm giọng nói: "Chuyện lần này, con làm rất tốt, cữu cữu ghi nhớ trong lòng."
Tĩnh Bảo đứng dậy, bước đến trước mặt ông, ngập ngừng giây lát rồi nói: "Nếu cữu thật lòng cảm kích, thì hãy từ quan đi, làm một vị Hầu gia nhàn tản, chưa chắc đã không phải chuyện tốt. Xem kìa, tóc mai của cữu đã bạc cả rồi."
Tuyên Bình Hầu ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt như xuyên thấu qua đáy mắt kia.
Tĩnh Bảo mỉm cười: "Lần này Hoàng thượng buông tha cho Hầu phủ, là vì niệm tình phu thê với Lục nương nương. Nhưng lần sau thì sao đây, nhị cữu?"
Lòng Tuyên Bình Hầu nghẹn lại như bị ai bóp chặt.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!