Chương 92: Nhân gian (Hết chính truyện)

Mí mắt Từ Ưng Bạch khẽ run lên, hắn thở dài ôm lấy cổ Phó Lăng Nghi, "Thật ngốc mà."

Cổ tay gầy guộc lùa vào làn tóc đen dài. Phó Lăng Nghi ngoan ngoãn cúi người thấp hơn một chút, nhẹ nhàng hôn lên môi Từ Ưng Bạch rồi đỡ hắn nằm xuống giường. Y nhận ra Từ Ưng Bạch đã hơi mệt mỏi, buổi sáng phải bắt mạch, uống thuốc, còn gặp mặt nhiều người, hắn vừa tỉnh lại, không thể chịu đựng quá lâu, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Phó Lăng Nghi duỗi tay che mắt Từ Ưng Bạch, hàng mi dài quét qua lòng bàn tay chai sạn. Tầm mắt Từ Ưng Bạch dần tối lại. Ngay sau đó, hắn nghe tiếng ám khí vút qua, tiếng rèm vải rơi xuống, và cả tiếng người thương thủ thỉ bên tai, "Ngủ đi, ta ở đây."

Thời gian cứ thế trôi đi, sức khỏe của Từ Ưng Bạch cũng ngày một tốt lên, nhưng do cơ thể quá yếu và độc tố còn sót lại nên dù có khỏe lên cũng khó mà khỏe mạnh như người bình thường, vẫn cần được chăm sóc cẩn thận. Ban đầu Từ Ưng Bạch định quay về Từ phủ dưỡng bệnh, dù sao hắn vẫn là thái úy, là trọng thần của Đại Tấn, ở trong cung lâu ngày dễ gây ra dị nghị.

Nhưng Ngụy Hành lại không đồng ý, ra sức năn nỉ ỉ ôi mong hắn ở lại qua năm mới rồi hãy trở về, vả lại Tạ Tĩnh Vi cũng muốn ở lại hoàng cung thêm vài ngày, Từ Ưng Bạch cũng đồng ý.

Ngày cuối năm, tuyết đã ngừng rơi, Phó Lăng Nghi bế Từ Ưng Bạch lên xe lăn, đẩy ra ngoài đi dạo. Những ngày này, trừ khi cần thiết, Phó Lăng Nghi gần như không rời khỏi hắn nửa bước. Ban ngày dính chặt lấy nhau, ban đêm tắm rửa, ngủ nghỉ cũng bên nhau. Hai người nằm trên cùng một chiếc giường, Phó Lăng Nghi sẽ ôm trọn hắn vào lòng từ phía sau. Hiện giờ cơ thể Từ Ưng Bạch vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đôi khi sẽ tỉnh giấc giữa đêm, vừa mở mắt ra cử động một chút, Phó Lăng Nghi sẽ lập tức mở mắt ra theo. Y cực kỳ cảnh giác, một chút gió thổi cỏ lay bên cạnh Từ Ưng Bạch cũng kích thích y rất mạnh.

Dù Phó Lăng Nghi che giấu rất tốt, cũng đã không còn cực đoan và điên cuồng như trước nhưng Từ Ưng Bạch vẫn cảm nhận được sự bất an ẩn sâu trong ánh mắt y, chỉ có ở bên cạnh mình mới được an yên. Từ Ưng Bạch đoán rằng lần này đã thực sự dọa sợ Phó Lăng Nghi, y luôn sợ Từ Ưng Bạch có chuyện gì nên lúc nào cũng phải theo dõi gắt gao, không dám rời đi quá xa, nhất định phải đảm bảo thấy mình trong tầm mắt mới thấy an tâm, cứ như sói đói canh giữ thức ăn vậy.

Thời tiết vẫn rất lạnh, vì sợ lạnh nên Từ Ưng Bạch mặc rất dày, ngoài quần áo mùa đông, hắn còn mặc thêm một chiếc áo choàng lông cáo có mũ, trong tay cũng cầm lò sưởi nóng hầm hập. Trước khi ra ngoài, Phó Lăng Nghi còn thuận tay kéo mũ trùm lên đầu Từ Ưng Bạch.

Hoàng cung Trường An rất rộng, đã nhiều đời đế vương sống ở đây, hoàng thành cũng đã nhiều lần mở rộng và tu sửa, trừ những nơi như lãnh cung thì đâu đâu cũng thể hiện rõ sự hoa lệ và khí thế của hoàng gia. Phó Lăng Nghi đẩy xe lăn đi dạo, cuối cùng dừng lại ở ngự hoa viên, nơi có một rừng mai đang nở rộ. Từ Ưng Bạch đặt tay lên cánh tay Phó Lăng Nghi, nhẹ giọng nói, "Đỡ ta dậy đi, ta muốn vào trong đi dạo."

Phó Lăng Nghi đỡ hắn đứng dậy. Từ Ưng Bạch còn chưa đứng vững, hơn nửa trọng lượng tựa lên người Phó Lăng Nghi. Phó Lăng Nghi khẽ hít mũi, cẩn thận đỡ lấy eo đối phương, chậm rãi tiếng vào rừng mai. Những cánh mai nở rộ trên cành hãy còn lốm đốm tuyết, hương thơm dịu mát phảng phất trong không khí. Phó Lăng Nghi nhẹ giọng nhắc nhở, "Cẩn thận đấy, ở đây có hố."

Từ Ưng Bạch gật đầu bước qua. Đi dạo thêm một lát, Từ Ưng Bạch thấm mệt, Phó Lăng Nghi bế hắn đến một tòa đình hóng gió nghỉ ngơi, nô bộc đi theo đẩy xe lăn đến. Nghe có tiếng cười đùa gần đó, Từ Ưng Bạch không khỏi quay đầu về hướng âm thanh phát ra, rất nhanh đã nhìn thấy Tạ Tĩnh Vi mặc quần áo mùa đông đỏ thẫm, mũi cũng đỏ bừng vì lạnh.

Thấy Từ Ưng Bạch, cậu nhóc mừng rỡ vẫy tay, "Sư phụ!"

Vị đế vương trẻ tuổi nhân kỳ nghỉ tết hiếm hoi cũng theo sau đến, hai mắt sáng lên, "Sư phụ."

Từ Ưng Bạch gật đầu. Ngụy Hành ngồi xuống đối diện hắn, hỏi, "Năm sau sư phụ có tính toán gì không?"

Từ Ưng Bạch ôn hòa đáp, "Từ quan về phủ dưỡng bệnh trước đã, đợi khi sức khỏe tốt hơn, có lẽ ta sẽ đi du ngoạn khắp nơi. Ám vệ trong phủ làm việc tương đối nhanh nhẹn, nếu bệ hạ không chê thì cứ giữ bọn họ lại."

Ngụy Hành nghe vậy lại thấy hơi thất vọng. Cậu biết về sau ắt hẳn Từ Ưng Bạch sẽ không can dự vào chuyện triều chính nữa, có lẽ còn sẽ từ quan nên đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng khi chính tai nghe Từ Ưng Bạch nói vậy lại không khỏi buồn lòng. Huống chi khi giết Ngụy Chương, thực ra Ngụy Hành cũng có mặt. Cậu mơ hồ đoán được thân phận của Từ Ưng Bạch nhưng không dám hỏi lại để xác nhận.

Lưỡng lự mãi, cuối cùng Ngụy Hành vẫn không nói mà chỉ hỏi, "Khi sư phụ khỏi bệnh, đi chu du tứ phương, người sẽ thường xuyên trở về Trường An chứ?"

"Tất nhiên," Từ Ưng Bạch ôn hòa cười. "Đến lúc đó bệ hạ đừng ngại thần quấy rầy nhé."

Ngụy Hành lắc đầu, "Sao con có thể ngại được chứ. Sư phụ gọi con là A Hành đi, gọi bệ hạ con thấy không quen."

"Được thôi. Việc của Tiêu Thái Hậu và Thái Tử bệ hạ định xử lý thế nào?"

"Hoàng tẩu không muốn ở lại hậu cung, cũng không muốn Thập Thất dính líu đến. Nàng muốn đưa Thập Thất đến Ích Châu cùng tỷ muội nhà họ Diệp. Con đang đợi thời cơ công bố "cái chết" của họ, rồi tìm cơ hội thích hợp nhận Thập Thất làm nghĩa nữ, bảo vệ hai mẹ con nàng."

Từ Ưng Bạch im lặng nhìn cậu. Đế vương mới đăng cơ, góa phụ của tiên đế và Thái Tử đồng thời vong mạng, thoạt nhìn quả thực là thủ đoạn tàn nhẫn muốn nhổ cỏ tận gốc. Ngụy Hành nhìn Từ Ưng Bạch, nói tiếp, "Tuy làm vậy sẽ gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh, nhưng chuyện công hay tội cứ để hậu thế phán xét, con chỉ cần làm tốt những việc trước mắt là được."

Từ Ưng Bạch mỉm cười dịu dàng. Vị đế vương trẻ tuổi cũng tươi cười đứng dậy, sau đó lấy hết can đảm gọi, "Huynh trưởng."

"Ừm..." Từ Ưng Bạch vô thức đáp lời rồi kinh ngạc ngẩng đầu, tròn mắt nhìn cậu, sửng sốt đến mức dùng cả kính xưng, "Khoan đã... Bệ hạ gọi ta là gì?"

Dường như Ngụy Hành đã xác nhận được điều gì đó, chậm rãi mỉm cười, "Huynh trưởng đã chọn ta, ta sẽ không làm huynh trưởng thất vọng đâu."

Vừa dứt lời, một quả cầu tuyết lớn đã đập trúng lưng Ngụy Hành rồi vỡ tung. Tạ Tĩnh Vi ló đầu ra gọi to, "Sư đệ! Đừng quấy rầy sư phụ và sư trượng nữa, xuống đây chơi ném tuyết với ta đi."

Nô bộc xung quanh hoảng hốt cực độ, vậy mà Ngụy Hành lại chẳng hề bực tức. Cậu quay đầu lại nhìn Từ Ưng Bạch, Từ Ưng Bạch thở dài, nửa buồn cười nửa bất đắc dĩ gật đầu. Tiếng cười đùa dần xa, Từ Ưng Bạch ngẩng đầu bảo Phó Lăng Nghi, "Chúng ta cũng đi thôi."

Phó Lăng Nghi gật đầu, nhưng không đề Từ Ưng Bạch ngồi xe lăn nữa, mà khuỵu gối trước mặt hắn nói, "Đi thôi ta cõng ngươi về."

Từ Ưng Bạch nghiêng người, Phó Lăng Nghi nhẹ nhàng cõng hắn lên. Bệnh nặng đã tiêu hao quá nhiều sức lực, dù đã được chăm sóc chu đáo nhiều ngày như vậy nhưng Từ Ưng Bạch vẫn rất nhẹ, bất kể đã mặc bao nhiêu quần áo mùa đông và còn khoác thêm áo choàng mà không hề mập mạp hơn được chút nào. Phó Lăng Nghi cảm thấy người trên lưng mình chẳng khác gì một chiếc lá, đau lòng không thôi, "Ngươi gầy quá, sau này phải ăn nhiều vào."

Từ Ưng Bạch tựa đầu lên hõm vai y, cố ý dài giọng, ngoan vô cùng, "Được, ta sẽ nghe lời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!