Không lâu sau khi Từ Ưng Bạch tỉnh lại, Trần Tuế vội vàng từ Thái Y Viện chạy đến bắt mạch. Trời vẫn chưa sáng hẳn, trong điện hãy còn thắp nến, Từ Ưng Bạch được Phó Lăng Nghi đỡ dậy, tựa lên đầu giường.
Trần Tuế ấn ba ngón tay bắt mạch cho Từ Ưng Bạch, lúc nhíu mày lúc thả lỏng, xong xuôi thì nhét tay hắn vào trong chăn gấm, cẩn thận dặn dò, "Cơ thể của đại nhân vẫn còn rất yếu, hơn nữa độc tố vẫn chưa đào thải hết, ăn uống sinh hoạt hàng ngày đều phải cẩn thận, không được để lạnh quá hay nóng quá, cũng không được lao lực tổn thương tinh thần.
Trước đây Thái Y Viện đã ghi chép lại các phương thức giải độc trong thời kỳ Thành Đế, chúng ta sẽ dựa vào đó để tiếp tục bào chế thuốc giải. Nhưng quá trình này tốn rất nhiều thời gian và công sức, trước khi bào chế thành công, đại nhân không được dừng thuốc.
Nếu tình huống xấu đi, e là ngài phải tẩy tủy một lần nữa.
"Nghe vậy, Phó Lăng Nghi không khỏi siết chặt nắm tay, lo lắng nhìn Từ Ưng Bạch. Trần Tuế khẽ thở dài,"Còn một việc nữa, phạt cốt tẩy tủy gây tổn thương đến kinh mạch, đại nhân sẽ cảm thấy tay chân yếu ớt, việc xuống giường đi lại sẽ khá vất vả, nếu thực sự không thể đi được thì đành ngồi xe lăn một thời gian vậy.Không sao đâu.
"Từ Ưng Bạch nhìn Phó Lăng Nghi an ủi, nhẹ nhàng nói,"Có thể giữ được mạng đã là tốt lắm rồi."
Nghe vậy, lồng ngực Phó Lăng Nghi phập phồng dữ dội. Sau khi Trần Tuế rời đi, Phó Lăng Nghi lại quỳ gối bên giường Từ Ưng Bạch, ghém chăn cho hắn.
Gió tuyết đã ngừng, đường chân trời sáng rực, ánh vàng bao phủ đỉnh núi xa xa. Mọi người lục tục đến Tuyên Chính Điện. Ngụy Hành, tỷ muội Diệp Vĩnh Ninh và Lý Nghị, Mai Vĩnh, thậm chí Hoàng Thái Hậu Tiêu Ngộ Ninh cũng đến.
Bọn họ không dám ở lại lâu, sợ làm phiền Từ Ưng Bạch dưỡng bệnh nên chỉ hàn huyên vài câu rồi rời đi. Ngụy Hành còn phải vào triều, lưu luyến từng bước chân không nỡ rời đi, nói với Từ Ưng Bạch,
"Sư phụ, tối nay con lại đến thăm người nhé."
Từ Ưng Bạch khẽ gật đầu.
Tạ Tĩnh Vi biết sư phụ đã tỉnh thì vội vàng đi tìm Huyền Thanh Tử, xin ông đưa mình vào cung. Vừa thấy Từ Ưng Bạch ngồi trên giường, thấy tủi thân thay cho sư phụ, nó bĩu môi bò lên giường, rầu rĩ gọi, Sư phụ ơi.
Tên nhóc vừa gọi vừa lã chã rơi nước mắt, trông rất đáng thương.
Từ Ưng Bạch gắng gượng giơ tay véo má Tạ Tĩnh Vi, dịu dàng an ủi,
"Đừng khóc nữa, nín đi, đã không sao rồi."
Kết quả vừa an ủi Tạ Tĩnh Vi lại càng đau lòng, còn khóc to hơn. Từ Ưng Bạch dở khóc dở cười, chỉ có thể cố gắng xoa đầu an ủi đồ đệ nhỏ đang sụt sùi lau nước mắt kia. Hắn nhìn về phía Huyền Thanh Tử, khẽ gọi, Sư phụ.
Huyền Thanh Tử chỉ Ừ một tiếng.
Ông không quở trách Từ Ứng Bạch như trước nữa, chỉ lầm bầm,
"Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi."
Từ Ưng Bạch cụp mắt, nhưng ký ức kiếp trước chợt ùa về, hắn hít sâu một hơi, trịnh trọng nói,
"Sư phụ, con xin lỗi."
Huyền Thanh Tử sững sờ.
Tuy không biết tại sao Từ Ưng Bạch lại đột nhiên xin lỗi, nhưng nhìn cặp mắt trong trẻo và nghiêm túc ấy, ông biết hắn không hề đùa giỡn. Xin lỗi gì chứ, Huyền Thanh Tử xoa đầu Từ Ưng Bạch.
"Chẳng lẽ bị bệnh ngủ một giấc khờ rồi sao?"
Từ Ưng Bạch lắc đầu, không nói thêm nữa.
Huyền Thanh Tử ngồi xuống ghế mây bên cạnh, hỏi,
"Sau này con có dự định gì không?"
Từ Ưng Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi nói,
"Đợi sức khỏe tốt hơn, con muốn từ quan về đạo quan dưỡng bệnh, sau đó đi du ngoạn khắp nơi."
Cũng tốt, Huyền Thanh Tử vỗ vỗ cánh tay hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!