Những ngày cuối cùng, đoàn người chuẩn bị hạ thủy, xuôi dòng đến Giang Nam. Trong những ngày đó, tinh thần của Từ Ưng Bạch còn khá tốt, Phó Lăng Nghi thậm chí còn có cảm giác hắn đã dần khỏe lại, nhưng thực tế lại hoàn toàn trái ngược.
Lúc ấy thuốc của Từ Ưng Bạch đã được thay đổi vô số lần, đến nỗi thuốc và châm cứu đã chẳng còn tác dụng.
Theo ý hắn, Trần Tuế đã sửa lại phương thuốc, hiện giờ tác dụng của thuốc chỉ là giảm đau.
Con thuyền bập bềnh trên mặt nước, thỉnh thoảng khi Từ Ưng Bạch cảm thấy chóng mặt, hắn sẽ trò chuyện với Phó Lăng Nghi để giữ tỉnh táo. Phó Lăng Nghi quỳ bên hắn, vừa trả lời vừa chăm chú nhìn, thời khắc nào cũng chú ý đến tình trạng sức khỏe của hắn.
Từ Ưng Bạch đặt bút xuống, day day hốc mắt, hỏi,
"Sao ngươi lại tên là Lăng Nghi? Cha mẹ ngươi đặt chữ Lăng cho ngươi có lẽ mang nghĩa bay cao bay xa, còn chữ Nghi..." Từ Ưng Bạch ngừng lại một lát, dịu giọng hỏi,
"Là mong ngươi thông minh lanh lợi sao? Không thể là Nghi trong nghi kỵ được."
Phó Lăng Nghi lắc đầu,
"Không phức tạp như vậy đâu. Huynh trưởng ta tên Lăng Vân. Lúc mẹ mang thai ta, đại phu nói ta là bé gái."
Có lẽ vì nhắc đến gia đình, giọng điệu của y bất giác trở nên dịu dàng, "Cha ta đặt tên cho đứa bé chưa ra đời đó là Phó Ngưng, hy vọng ta sẽ điềm tĩnh đoan trang, dịu dàng thanh nhã. Về sau mới biết ta là bé trai, cha mẹ bèn để huynh trưởng đặt tên cho ta.
Huynh trưởng khi ấy chưa biết chữ nhiều, tính tình lại tùy tiện nên dứt khoát xóa bớt hai nét của chữ Ngưng () đi rồi thêm tên đệm của mình, đặt tên cho ta là Phó Lăng Nghi ().
"Nghe vậy, Từ Ưng Bạch lặng lẽ nhìn y một cái, không biết nghĩ đến điều gì mà nhẹ nhàng thở dài,"Hóa ra là như vậy.
"Phó Lăng Nghi nhìn hắn,"Còn tên của ngươi thì sao?
"Động tác xoa đốt ngón tay chợt khựng lại,"Tên của ta ư?
"Từ Ưng Bạch khẽ mỉm cười, bồi hồi kể lại,"Tên của ta là do mẹ đặt.
Mẹ sinh ta ra lúc trời tảng sáng, bình minh sắp đến, nên đặt tên cho ta là Ưng Bạch, hy vọng ta có thể vượt qua đêm tối, thấy được bình minh.
"Hàng mi khẽ run lên, Phó Lăng Nghi khó chịu nuốt khan, lồng ngực nhói đau. Vì sao chứ? Vì sao ông trời lại tàn nhẫn với Từ Ưng Bạch như vậy? Y ngẩng đầu nói với đối phương,"Nhất định là thế.
Ngươi nhất định sẽ làm được.
"Từ Ưng Bạch cụp mắt, một lúc lâu sau mới dịu giọng đáp,"Cũng chỉ mong vậy.
"Đêm trước khi kết thúc hành trình, Từ Ưng Bạch giữ đúng lời hứa, thả Phó Lăng Nghi đi. Ban đầu y vốn không muốn rời đi, nhưng chỉ cần một câu"Thay ta đi xem thế giới bên ngoài" đã khiến y cứng họng không thể phản bác.
Phó Lăng Nghi do dự rất lâu nhưng Từ Ưng Bạch vẫn không thay đổi ý định, cuối cùng chỉ có thể nhận được lời đồng ý có thể đến thăm hắn.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Phó Lăng Nghi đến từ biệt Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch đưa cho y một bình sứ nhỏ, nói rằng trong đó có thuốc giải loại độc y đã uống vào lần đầu gặp mặt. Phó Lăng Nghi chậm rãi nhét chiếc bình vào ngực áo.
Kiếp trước, mãi đến vài tháng sau khi Từ Ưng Bạch chết, y mới biết trong bình chẳng có thuốc giải nào cả, nước pha độc y uống ngày ấy chỉ là nước sôi để nguội pha thêm thuốc cầm máu mà thôi.
Từ Ưng Bạch ngồi trên ghế mây lặng lẽ nhìn Phó Lăng Nghi. Y quỳ xuống dập đầu, khản giọng nói, Vậy ta đi đây.
Từ Ưng Bạch khẽ gật đầu, nhẹ nhàng bảo, Đi đi.
Phó Lăng Nghi ngập ngừng một chút rồi chậm rãi đứng dậy rời đi. Chưa đi được bao xa, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi ôn hòa, Phó Lăng Nghi.
Gương mặt gần như hoàn mỹ lung linh dưới ánh đèn mờ, hắn dịu dàng cười với Phó Lăng Nghi,
"Cảm ơn ngươi đã đi cùng ta đến tận đây."
Chặng đường này quá đỗi gập ghềnh, Từ Ưng Bạch khó khăn lắm mới đi được đến đây, mà bên cạnh chỉ còn lại một mình Phó Lăng Nghi.
Mấy tháng đồng hành không ngắn cũng chẳng dài, nhưng ít nhất trong những ngày cuối cùng này, được bầu bạn để bản thân không quá cô đơn, hay những cái ôm trong đêm khuya vắng lặng ấy cũng là một sự an ủi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!