Bên trong Tuyên Chính Điện, mùi máu tanh và thuốc đắng hòa quyện vào nhau nồng nặc trong không khí. Phó Lăng Nghi đứng gần bình phong, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhạt nhòa bất động phía sau bình phong.
Phạt cốt tẩy tủy là biện pháp cực kỳ nguy hiểm, không thể mắc sai lầm, bên ngoài bình phong, ngoại trừ thái y, dược đồng và các cung nữ đến thay nước đúng giờ thì không ai được vào trong.
Các ám vệ bên cạnh lo lắng nhìn thủ lĩnh.
Kể từ khi tỉnh lại đến giờ, y vẫn luôn đứng canh bên ngoài bình phong, không ăn uống cũng không ngủ, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng Từ Ưng Bạch không chớp mắt, máy móc như một con rối mất hồn, cũng bướng bỉnh như như sói nhà mất chủ, có khuyên thế nào cũng không chịu rời đi.
Phó Lăng Nghi ở đó từ sáng sớm đến ban đêm, rồi lại từ ban đêm đến khi trời tảng sáng. Trong quãng thời gian chờ đợi mỏi mệt dài đằng đẵng ấy, y không nói một lời nào, cặp mắt đen sẫm chìm trong nỗi uất ức và bi thương.
Y không khỏi nhớ tới kiếp trước, mình cũng từng quỳ cả ngày canh chừng Từ Ưng Bạch thế này.
Khi ấy, Phó Lăng Nghi đã đi theo Từ Ưng Bạch được ba, bốn tháng, Từ Ưng Bạch đã bắt đầu chuẩn bị cho việc di tản về phía nam, dù vẫn cho rằng chưa đến lúc phải đi.
Vào các triều đại trước, việc di tản chỉ diễn ra khi kẻ thù đã chiếm đóng đô thành, không còn sức chống đỡ nữa mới buộc phải dời đô đến Giang Nam, xây dựng chính quyền mới và duy trì sự cai trị của triều đại.
Nhưng hiện tại Ô Quyết mới chỉ đánh hạ một vài thành trì mà Ngụy Chương đã sốt sắng muốn di tản. Hắn lờ mờ đoán được nguyên do, nhưng đã không thể ngăn cản.
Các thế gia gần như đã bị mua chuộc hết, quan lại triều đình sợ hãi trước sự hăm dọa và cám dỗ của thế gia và hoàng quyền nên phần lớn đều giữ im lặng.
Khi Ngụy Chương nói muốn di tản, ngoại trừ Từ Ưng Bạch, cũng chỉ có Mai Vĩnh, một quan viên trẻ và vài ba võ quan nhỏ đứng ra phản đối. Ngần ấy người phản đối cũng chỉ như châu chấu đá xe, không hề có tác dụng.
Nhưng may thay, cuối cùng Ngụy Chương vẫn giao việc chuẩn bị cho Từ Ưng Bạch. Phần lớn quan lại trong triều chỉ là đám ngồi không ăn lương, không ai muốn đảm nhận lượng công việc khổng lồ như vậy.
Nhưng đối với Từ Ưng Bạch thì đây lại là chuyện tốt, ngoài hậu cung ra, hắn có thể cố gắng điều động nhân sự và chuẩn bị việc phòng thủ cho Trường An và các quận gần Gia Dục Quan.
Đèn dầu trong thư phòng Từ phủ sáng suốt đêm, Từ Ưng Bạch dốc hết toàn lực làm tốt những gì mình còn có thể. Phó Lăng Nghi không hiểu những tài liệu và bản đồ phức tạp đó, nhưng y nhìn ra được sắc mặt Từ Ưng Bạch ngày càng nhợt nhạt, gần như không còn chút máu.
Y cảm thấy không đáng thay cho Từ Ưng Bạch. Những người này, thiên hạ này thật sự đáng để hắn lao lực như vậy sao?
Trời rét căm căm, tuyết rơi dày, dù trong thư phòng có một bếp than nhưng đôi khi Từ Ưng Bạch vẫn bị lạnh đến run rẩy. Phó Lăng Nghi quỳ gối gần đó bảo vệ hắn, nhìn hắn viết được một lát lại ngừng, bàn tay cầm bút run lên, thỉnh thoảng lại lên cơn ho dữ dội.
Mỗi lần nghe thấy tiếng ho như xé ruột xé gan đó, Phó Lăng Nghi đều nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy không biết liệu xương cốt hắn có bị ho gãy hay không.
Nhưng người này có vẻ không yếu ớt như y vẫn nghĩ. Gần như mỗi ngày, Từ Ưng Bạch đều có thể thản nhiên đứng dậy tiếp tục xử lý công việc như không có chuyện gì xảy ra, kể cả những lúc bệnh nặng cũng không ngoại lệ.
Quản gia Lưu ngày nào cũng mang đến ba bữa thuốc, thuốc kia chỉ ngửi thôi cũng đã thấy đắng, vậy mà Từ Ưng Bạch cứ như mất vị giác, lần nào cũng một hơi uống cạn, còn chẳng mảy may nhíu mày.
Cũng vì sức sống của mạnh mẽ đến đáng kinh ngạc ấy mà Phó Lăng Nghi lại cho rằng trước kia hắn chỉ muốn dọa mình mà thôi, không phải sắp chết thực sự.
Đêm xuống rất nhanh, tuyết rơi lả tả, một lớp tuyết dày đọng trên một cành cây khô, phát ra tiếng kêu răng rắc. Cuối cùng Từ Ưng Bạch cũng đặt bút xuống, nhìn tuyết rơi trắng trời ngoài cửa sổ. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày di tản.
Buổi sáng đại phu đến bắt mạch yêu cầu hắn nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ không trụ được đến khi đó. Từ Ưng Bạch khẽ thở dài, sau khi xong việc này, có lẽ hắn cũng nên lo dần việc hậu sự cho mình.
Dù sao cơ thể này cũng đã quá yếu, không biết còn có thể cầm cự được đến bao giờ, nếu chết trên đường...
Đôi mi khẽ run lên, Từ Ưng Bạch vô thức bóp chặt đốt ngón tay gầy guộc. Cho dù không thể lá rụng về cội thì ít nhất cũng đừng nên quá thảm hại.
Gia đinh của Từ phủ tất nhiên không thể đi cùng, xe ngựa không chở được nhiều người như vậy, hơn nữa chuyến đi này không biết là phúc hay họa, chi bằng thả bọn họ đi.
Người có thể đi cùng hắn... Có lẽ cũng chỉ có...
Từ Ưng Bạch quay đầu nhìn Phó Lăng Nghi quỳ bên cạnh. Mấy tháng qua, tính cách ngỗ ngược và thói không nghe lời của y đã được uốn nắn chỉn chu, hiện giờ cũng coi như nghiêm túc tuân lệnh, những lúc y lặng lẽ quỳ không nói thậm chí còn có vẻ khá ngoan.
Từ Ưng Bạch xoa tay vào nhau, cố gắng làm đôi tay lạnh đến cứng đờ ấm áp hơn một chút, nhẹ giọng gọi, Phó Lăng Nghi.
Có.
Phó Lăng Nghi ngẩng đầu nhìn Từ Ưng Bạch đang ngồi trên ghế mây. Từ Ưng Bạch ôn hòa nói tiếp,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!