Chương 41: (Vô Đề)

A Cổ Đạt Mộc lau vết máu trên môi, làn da màu đồng cổ dính máu khiến gã càng thêm hoang dại. Cặp mắt sắc lẹm lạnh lùng liếc qua Phó Lăng Nghi đang ôm đao rồi hình sang Từ Ưng Bạch, Đúng là ngươi rồi.

Từ Ưng Bạch ấn đốt ngón tay, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn đáp, Là ta, Từ Ưng Bạch.

Kiếp trước trên chiến trường sa mạc, Từ Ưng Bạch nắm quyền quân đội, từng gặp mặt vị tiểu vương tử trẻ tuổi chiến công hiển hách giống mình này một lần.

Khác với kẻ ngồi giữa toàn quân theo dõi tình hình như hắn, vị vương tử này thích mang theo kỵ binh xung phong liều chết, bộ binh dàn trận theo sát phía sau, phong cách chiến đấu vừa đẹp vừa ác liệt.

A Cổ Đạt Mộc, tiểu vương tử Ô Quyết ngồi dưới đất nói. Gã chỉ Từ Ưng Bạch, miệng bập bẹ một câu tiếng Trung Nguyên tương đối dễ hiểu,

"Chúng ta, gặp nhau trên chiến trường." Rồi gã chợt quát lớn,

"Khánh Cách Nhĩ Thái! Mặc kệ ta! Đi nhanh đi!"

Từ Ưng Bạch nhướn mày.

Bên ngoài vẫn còn tiếng đánh giết, hẳn là tùy tùng của gã đang chiến đấu với ám vệ. Từ Ưng Bạch nhìn vị tiểu vương tử ngồi bệt dưới đất, không định đứng dậy cũng không định phản kháng kia rồi nhìn sang những ám vệ khác, hạ giọng bảo,

"Các ngươi ra ngoài bảo những người khác thả tùy tùng của gã đi, rồi báo với Kỷ đại nhân rằng thích khách đã đào tẩu, ta bị hoảng sợ nên ngủ rồi, bảo ngài ấy đừng tới đây nữa."

Tiếng ồn ào bên ngoài nhỏ dần.

A Cổ Đạt Mộc mỉm cười, liếc Phó Lăng Nghi một chút rồi chống tay đứng dậy, lưỡi đao của Phó Lăng Nghi vững vàng chĩa vào gã.

"Đây là con chó ngươi nuôi à, đánh nhau cũng giỏi đấy," gã chỉ Phó Lăng Nghi bảo.

Câm mồm! Từ Ưng Bạch lập tức lạnh mặt,

"Xin lỗi y ngay, nếu không ta tống ngươi vào ngục cho phụ huynh tới chuộc."

A Cổ Đạt Mộc à một tiếng, Rồi, xin lỗi.

Phó Lăng Nghi mặc kệ gã, lưỡi đao vẫn vung ra bảo vệ Từ Ưng Bạch.

"Ngươi từ đâu tới đây?"

Phía bắc sa mạc.

Từ Ưng Bạch nhướn mày kinh ngạc, Gia Dục Quan ba mặt giáp núi, chỉ có phía bắc sa mạc là lối vào duy nhất, tên này lại đến từ sa mạc, xem ra đã hành quân không ít ngày, vậy mà thủ vệ phía bắc không hề phát hiện ra gã, có vẻ phải thao luyện lại một trận hẳn hoi.

A Cổ Đạt Mộc nhìn Từ Ưng Bạch, hỏi,

"Ngươi không hỏi xem ta tới làm gì sao?"

Từ Ưng Bạch ngồi xuống ghế, ẩn ý nói,

"Chắc không phải đến tìm A Châu cô nương đâu nhỉ." Hắn mân mê hai quân cờ trong tay,

"Nếu muốn ta tin loại người như ngươi xông vào doanh trại địch vì một cô gái thì thà để ta tin ngươi đến giết ta còn hơn."

Gương mặt A Cổ Đạt Mộc cứng đờ.

Từ Ưng Bạch thản nhiên hạ cờ,

"Người của ta nói rằng cô nương ngươi yêu mến bị em trai Dương Thế Thanh bắt đi rồi, nhưng có vẻ không phải."

Hắn thả lại quân cờ vào sọt, nhìn thẳng cặp mắt sắc sảo kia,

"Ngươi cố ý để người khác nghĩ như vậy mà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!