Chương 34: (Vô Đề)

Từ Ưng Bạch nhặt đao lên. Thanh đao rất nhỏ, mặt trước lớp vỏ gỗ bên ngoài khắc một khóm hoa lan sống động như thật, mặt sau khắc một cây thanh tùng hiên ngang thẳng tắp. Trên chuôi đao có một cơ quan, Từ Ưng Bạch nhấn một cái, lưỡi đao sắc lẹm ngay lập tức bắn ra.

Hắn tỉ mỉ xem xét thanh đao một lần, cọ lòng bàn tay qua lưỡi đao rồi nhẹ nhàng cắm xuống bàn, mũi đao bén ngót xuyên thủng cả mặt gỗ, quả thực là một thứ binh khí tốt, rất thích hợp để phòng thân. Hắn cất thanh đao vào tay áo.

Bên ngoài thư phòng yên tĩnh không một bóng người, chỉ có con mèo trắng nhỏ Từ Ưng Bạch nhặt về đang meo meo kêu dưới hành lang. Hắn vừa vẫy tay, mèo con đã chạy tới nhào vào lòng. Một người một mèo đứng trên hành lang ngắm cảnh, Từ Ưng Bạch gãi gãi đầu nó.

Phó Lăng Nghi đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn bọn họ.

Cùng lúc đó, Lưu Mãng và Tiêu Uyển lại không có tâm trạng ngắm cảnh, chẳng ai ngờ được điều kiện phát binh của Túc Vương là phải điều Từ Ưng Bạch khỏi Trường An.

Chiến tích đánh tan giặc Ô Quyết hãy còn quá mức huy hoàng, cách dụng kỵ binh xuất quỷ nhập thần, mà binh lính phủ Giang Nam của Túc Vương lại không giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Túc Vương ắt muốn giành phần thắng nên điều được Từ Ưng Bạch đi đã là dẹp bỏ được một chướng ngại.

Lưu Mãng lòng như lửa đốt, đi tới đi lui như con thoi.

Cũng trong lúc này, Ngụy Hành lại đang viết luận, từ bàn ghế trong phòng đến sàn nhà đều sạch sẽ tinh tươm. Sau khi nhũ mẫu qua đời, một cung nữ tám tuổi tên Thập Thất đã được phân tới lãnh cung, nàng thấy Ngụy Hành đọc sách nghiêm túc nên ngày nào cũng tỉ mỉ dọn dẹp căn phòng nhỏ này.

Viết xong một bài, Ngụy Hành mang theo sách vở lặng lẽ từ sau lãnh cung lẻn ra ngoài.

Lưu Mãng bực bội đi loanh quanh khắp vương cung, vừa tình cờ đặt chân đến lãnh cung thì chợt nhớ ra có một vị tiểu hoàng tử đang sống ở đây, nhưng khi gã đẩy cửa vào thì chỉ thấy một tên thái giám đang quét tước, miệng lầu bầu chửi rủa, gương mặt nõn nà còn rất hợp ý gã.

Lưu Mãng vừa tiến lên, tên thái giám thấy quý nhân tới thì vội quỳ sụp xuống ra sức dập đầu,

"Tham kiến đại nhân! Đại nhân! Nô tỳ chưa nói gì hết!"

Lưu Mãng chẳng buồn để ý, chỉ thuận miệng hỏi,

"Điện hạ nhà các ngươi đâu?"

"Nô tỳ... Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ mới được điều lại đây... Thất điện hạ cứ cách mấy ngày lại đi sớm về trễ..." Tên thái giám biện giải,

"Lúc nào trở về cũng ôm một đống sách, nô tỳ không dám hỏi chủ tử đi đâu..."

Cặp mày nhíu tít chợt giãn ra, đi sớm về trễ, lại còn mang sách trở về, chẳng lẽ là xuất cung? Thất hoàng tử không được sủng ái, phải sống ở lãnh cung, không có lệnh bài mà ra ngoài được thì ắt phải có người giúp đỡ.

Nếu người giúp là một đại thần nào đó... Nhưng Ngụy Chương vẫn còn sống sờ sờ ra đó, lúc này đại thần nào dám bí mật thông đồng với hoàng tử thì tội kết bè kết cánh này là tội lớn, ác miệng hơn một chút thì là ý đồ mưu phản.

Lưu Mãng nảy ra một ý, gã hớn hở vỗ đầu tiểu thái giám,

"Ngươi theo dõi thất hoàng tử, ta cho ngươi vinh hoa phú quý, thấy thế nào?"

Tiểu thái giám sáng cả mắt, điên cuồng dập đầu đồng ý, sau ngần ấy thời gian quét dọn cuối cùng cũng ngóc đầu lên được. Ánh mắt Lưu Mãng lóe lên âm hiểm, Từ Ưng Bạch, để xem lần này ngươi có rơi vào tay ta hay không! Kể cả không phải Từ Ưng Bạch thì chỉ cần Ngụy Chương tin đó là Từ Ưng Bạch là được.

Đến tối, Phó Lăng Nghi đưa Ngụy Hành về cung, vừa đi đến cửa, tên thái giám kia đã bổ nhào ra đón. Gã đưa tay muốn cầm sách giúp Ngụy Hành, nịnh nọt hỏi,

"Hôm nay điện hạ đi đâu thế?"

Ngụy Hành lùi một bước, cẩn thận nhìn gã, Không cần. Cậu không thân thiết gì với tên này, gã và cung nữ kia cùng được điều tới đây sau khi nhũ mẫu mất.

Lúc đầu Ngụy Hành rất tốt với gã, cũng từng hỏi tên gã nhưng tên tiểu thái giám này chỉ liếc xéo cậu một cái rồi bỏ đi, từ đó Ngụy Hành không nói chuyện với gã nữa.

Hai người sống chung dưới một mái nhà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, mỗi lần gặp mặt Ngụy Hành đều coi như không thấy người này, không hiểu sao hôm nay gã lại như vậy. Ngụy Hành lại lùi hai bước, vội vã bỏ đi như muốn trốn.

Tên thái giám hằn học nhìn theo bóng Ngụy Hành.

Gã trộm theo dõi cậu mấy ngày, cuối cùng tổng kết ra một quy luật, cứ cách ba ngày Ngụy Hành sẽ biến mất một lần, mỗi lần trở về đều mang theo một chồng sách. Tiểu thái giám báo tin này cho Lưu Mãng, Lưu Mãng mừng rỡ thưởng cho gã một đống bạc, còn nhận làm con nuôi.

Sáng sớm, Ngụy Hành như thường lệ lặng lẽ đi về phía tường cung. Đi được nửa đường, đột nhiên cậu nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thì không thấy một ai.

Lúc này trời còn chưa sáng tỏ, cậu nhíu mày đi tiếp, đi được vài bước lại chần chờ, do dự hồi lâu mới quyết định đến chỗ đã hẹn Phó Lăng Nghi. Tới trước cửa một cung điện bỏ hoang, cậu đưa tay gõ nhẹ ba tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!