Chương 25: (Vô Đề)

Ngày hôm sau trên triều đình, Hình Bộ thượng thư Trương Cố Minh dâng tấu, rằng hôm trước thẩm vấn tội thần Phó Bách Khê đã tra ra gã có liên quan đến vụ án Võ An hầu mười bốn năm trước, là chuyện hệ trọng nên đã bẩm báo lên trên, mong bệ hạ phán quyết.

Ngụy Chương vốn đang không kiên nhẫn đùa nghịch ngọc bội bên hông, nghe vậy thì cau mày nhìn Trương Cố Minh,

"Ngươi nói cái gì? Vụ án Võ An hầu?" Gã ngẫm nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra vụ này là vụ nào.

Lưu Mãng đứng hầu bên cạnh lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa. Hôm qua khi nhận được tin Từ Ưng Bạch đến đại lao gặp Phó Bách Khê, gã đã cảnh giác ngay, đoán được Từ Ưng Bạch muốn làm gì, sau khi người kia đi không lâu thì bèn phái người tới đại lao.

Chỉ cần Phó Bách Khê chết đi, lại không có chứng cứ thì không có gì phải sợ. Kẻ được phái đến đại lao cũng báo cáo rằng mình đã tận mắt thấy Phó Bách Khê ăn chỗ thức ăn tẩm độc kia... Nhưng tại sao Phó Bách Khê chưa chết?

Gương mặt dúm dó nhăn tít lại, ánh mắt ngờ vực lặng lẽ quét qua dưới đài, gã vừa liếc đã thấy Từ Ưng Bạch đứng đầu trong các chúng thần. Người này mặc quan phục đỏ thẫm, như cảm nhận được mà ngẩng đầu lên nhìn gã, khẽ chớp mắt rồi mỉm cười ôn hòa. Lưu Mãng choáng váng cả người.

Chắc chắn là cố ý, tên này đã chuẩn bị trước cả rồi, gã sôi máu. Từ Ưng Bạch cố tình để gã biết chuyện mình đi gặp Phó Bách Khê để rồi chột dạ mà hỏa thiêu để thủ tiêu nhân chứng... ấy thế mà Phó Bách Khê lại hoàn toàn tin lời Từ Ưng Bạch.

Ngụy Chương híp mắt, giọng điệu có vẻ không vui,

"Bản án nhà Võ An hầu đã trôi qua mười mấy năm rồi, người cũng chết sạch, điều tra thì có ích gì?"

Cả triều lập tức nổi bão, Kim Loan Điện náo loạn, loạn đến ba mươi phút, Ngụy Chương rốt cuộc không chịu nổi, cáu gắt ném hết đống tấu chương bên cạnh thì đám người mới yên tĩnh lại.

Trương Cố Minh khô cả cổ, thoáng nhìn Mai Vĩnh và Từ Ưng Bạch rồi nói,

"Bệ hạ, chuyện này liên quan đến danh dự của tiên đế, tất nhiên vô cùng quan trọng. Huống hồ nếu vụ án Võ An hầu quả thực có điều khuất tất, bệ hạ hạ chỉ tra rõ cũng sẽ khiến chúng thần an tâm."

Ngụy Chương nghe xong thấy cũng có lý, vả lại đây chỉ là một vụ án cũ, không thể gây ra sóng gió gì, đang định gật đầu đồng ý thì ngự sử đại phu Lâm Thần Niên bước ra khỏi hàng nói,

"Không được đâu bệ hạ!"

Lão liếc về phía Lưu Mãng, thấy người kia chạm mắt đáp lại thì mới hiên ngang lẫm liệt nói,

"Làm con không nên bới ra sai lầm của cha, huống hồ tiên đế mới qua đời chưa được ba năm, nếu hiện giờ tra lại vụ án Võ An hầu thì không ổn với lễ chút nào!"

Mai Vĩnh đang định bước ra thì Từ Ưng Bạch đã lên trước. Chúng thần đồng loạt quay đầu, Mai Vĩnh cũng nhìn hắn, thầm hiểu rõ, bản thân mình là bạn cũ của Võ An hầu, nếu ra mặt trước sẽ không tốt, lại còn bị nghi là thiên vị.

"Lâm đại nhân nói thế cũng không ổn," Từ Ưng Bạch nghiêm túc nói,

"Ngài bảo làm con không nên bới ra sai lầm của cha, tiên hoàng có lỗi hay không còn phải đợi tra ra mới biết, không thể nói bậy. Mà chẳng phải những lời này của Lâm đại nhân đang ám chỉ tiên đế phán sai vụ án này hay sao?"

Lâm Thần Niên thở không ra hơi, run rẩy chỉ Từ Ưng Bạch, Ngươi...

Từ Ưng Bạch hiền lành nhìn nhìn Lâm Thần Niên, tuy vẻ mặt vẫn còn ốm yếu nhưng những lời nói ra lại dõng dạc vô cùng, cực kỳ có khí thế,

"Nói xấu tiên đế là tội chết đó, Lâm đại nhân, ngươi quên bệ hạ vẫn còn đang ở đây sao?"

Kim Loan Điện lập tức im như ve sầu mùa đông.

Lưu Mãng nghiến răng nghiến lợi nhìn Từ Ưng Bạch đang đứng thẳng tắp dưới đó. Từ Ưng Bạch quay đầu hành lễ với hoàng đế phía trên,

"Thần tấu xin bệ hạ tra rõ vụ án này, để tiên đế trên trời được yên tâm nhắm mắt."

Mai Vĩnh cũng bước ra,

"Từ đại nhân nói có lý, bệ hạ nhân hậu có hiếu, tra án lần này không chỉ để an lòng tiên đế trên trời mà còn chứng minh bệ hạ thánh minh thận trọng, thần Mai Vĩnh, tấu xin bệ hạ tra rõ vụ án Võ An hầu!"

Những lời này tâng bốc Ngụy Chương một phen, nếu không tra thì tiên đế không an lòng, cũng cho thấy bệ hạ không thánh minh, không thận trọng. Lưu Mãng và các đại thần phe Thái Hậu không dám chọc vào Ngụy Chương nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi câm miệng.

Mà hoàng đế cũng không ngờ mình cũng sẽ bị kéo vào, gã thỏa mãn với lời khen của Mai Vĩnh vô cùng, cười tít cả mắt, chỉ là một bản án cũ mà thôi, tra thì tra, đã mười mấy năm trôi qua, không một ai sống sót, có tra cũng chẳng tìm được gì nữa, mà lại thể hiện ra bản thân mình anh minh, cớ gì lại không làm.

Lời vừa dứt, quần thần lần lượt quỳ xuống quá nửa, cao giọng nói,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!