Chương 23: Thay người

Từ Ưng Bạch mất hai canh giờ mới phê xong tấu chương, sau đó truyền lời cho ám bộ để phái một người đi cùng mình tới đại lao.

"Bình thường thủ lĩnh toàn đi cùng chủ tử mà? Sao lần này lại thành người khác rồi?" Một tên ám vệ gãi đầu thắc mắc.

Một tên ám vệ khác từ chạc cây ló đầu xuống, "Ngươi không biết à? Sáng nay thủ lĩnh bị chủ tử nhốt lại rồi?"

"Hả?" Đám ám vệ ngớ người, thủ lĩnh mà dám trêu chọc chủ tử, còn bị nhốt lại nữa, nghe hư cấu thế!

"Sao đấy?" Một người tò mò hỏi.

Tên ám vệ nọ miệng kín như bưng, "Hầy đừng hỏi nữa, thủ lĩnh mà biết lại cấm túc cả lũ bây giờ!"

Đám ám vệ nghe vậy lập tức câm miệng, cấm thất của Từ phủ chẳng phải chỗ hay ho gì, không nên hỏi thì hơn.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Tên ám vệ trên chạc cây vì biết chuyện nên bị những người khác tống cổ, đi theo Từ Ưng Bạch. Từ Ưng Bạch xanh xao vì bệnh, thân thể cũng rất yếu ớt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng, tâm trạng có vẻ không tốt. Ám vệ thức thời im thít đứng cạnh. Vết thương của Lý Khoái Tử đã bình phục, lần này đưa Từ Ưng Bạch ra ngoài, thấy thị vệ bên cạnh là người khác thì hơi bất ngờ nhưng cũng không để ý.

Tạ Tĩnh Vi hôm nay chăm chỉ lạ, nó khổ sở chép Đạo Đức kinh, nghĩ đến cảnh tượng sáng nay thì lại thấy đau cả mắt. Tên đó dám hôn sư phụ! Đúng là tội ác tày trời! Vì còn sớm và có Tạ Tĩnh Vi đang nằm bên cạnh nên Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi trò chuyện với nhau rất khẽ, nó lại ngủ say nên không nghe rõ hai người nói gì. Nhưng do thói quen dậy sớm từ hồi ở đạo quan nên đứa nhóc tự tỉnh dậy, nó vừa dụi mắt ngồi lên thì đúng lúc bắt gặp Phó Lăng Nghi to gan lớn mật hôn lên môi Từ Ưng Bạch.

Sư phụ nó lập tức tái mặt, chóp tai đỏ bừng, trăm phần trăm là giận rồi! Tạ Tĩnh Vi sợ muốn chết, từ bé đến giờ nó sợ nhất là thời khắc này. Quả nhiên sau đó Phó Lăng Nghi bị cấm túc luôn.

"Tạ Tĩnh Vi."

Nghe thấy chất giọng lạnh lùng của sư phụ, Tạ Tĩnh Vi lập tức thẳng lưng, lắp bắp, "Con, con đây..."

"Nhớ bảo Lưu bá bá đưa một phần thức ăn vào cấm thất. Lúc về ta sẽ kiểm tra bài tập của con." Từ Ưng Bạch buộc chặt áo choàng rồi cùng ám vệ và Lý Khoái Tử ra ngoài.

Tạ Tĩnh Vi cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, đúng là tai bay vạ gió. Ám vệ đồng tình liếc nó một cái, chịu thôi, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Tạ Tĩnh Vi chỉ có thể rưng rưng đọc sách tiếp.

Trong cấm thất của Từ phủ, Phó Lăng Nghi đang quỳ gối dưới sàn nhà lạnh lẽo. Cấm thất được Từ Ưng Bạch dựng nên khi thành lập ám bộ, dùng để thẩm vấn phạm nhân và xử phạt các ám vệ mắc sai lầm, bên trái đặt một đống dụng cụ hành hình khủng khiếp, bên phải có một chiếc giá chữ thập lớn và ghế trói, trong góc tối còn treo mấy bộ xương người

- là xương đám thích khách, tất cả đều do Phó Lăng Nghi đích thân cầm dao lọc sạch sẽ từng thớ thịt, xương cốt gần như không bị hư hại chút nào, bóng loáng đẹp đẽ rợn người. Trên mái nhà có cửa sổ trời, ánh sáng chiếu vào tạo thành một vòng tròn trên sàn nhà. Toàn bộ căn phòng tỏa ra một thứ không khí u ám và quái dị, mùi máu tươi nồng nặc, khó trách đám ám vệ lại tránh nơi này như tránh tà.

Phó Lăng Nghi quỳ gối ngay giữa vòng tròn, đối diện với một chiếc gương đồng, gương kia phản chiếu bộ dạng chật vật và tiều tụy của y. Từ Ưng Bạch đã đặt chiếc gương ở đó, nói hoa mỹ là để tự kiểm điểm. Phó Lăng Nghi thở ra khói, trong này không có than sưởi, lạnh đến kinh người. Thực ra y thừa biết rằng từ kiếp trước đến kiếp này Từ Ưng Bạch chưa từng yêu mình, cái hôn kia

- có khi còn không tính là hôn

- vừa liều lĩnh lại vừa tự đa tình.

Kiếp trước Từ Ưng Bạch không phải không có người theo đuổi, nhưng hắn một mực từ chối tất cả. Trước giờ hắn không sa vào tình yêu, cũng chẳng có thứ tình cảm ấy. Hắn sẽ ôn tồn từ chối những nữ tử tặng thư tình, tặng khăn cho mình, còn chúc nàng tìm được lương duyên.

Phó Lăng Nghi chật vật nuốt nước bọt. Gió lạnh lùa vào sau lưng khiến hai hàm răng va vào nhau lập cập, bỗng y lại thấy hơi hối hận, chiếc hôn dại dột đã phá vỡ tầng ranh giới mong manh, liệu có khi nào... Từ Ưng Bạch sẽ đuổi y đi không? Ánh mắt y chợt tối lại, không được... Không thể. Mình không cam lòng, Phó Lăng Nghi nghĩ, y chỉ cần ở bên cạnh Từ Ưng Bạch, không muốn đi đâu hết.

Y hít sâu một hơi, đỏ mắt nghẹn ngào, còn nếu như Từ Ưng Bạch không muốn... thì phải tìm cách ở lại thôi.

Lúc này Từ Ưng Bạch còn chẳng nghĩ đến chuyện "có đuổi Phó Lăng Nghi đi hay không". Hắn nhắm mắt ngồi trong xe ngựa, thầm niệm Đạo Đức kinh để tĩnh tâm nhưng tâm không tĩnh nổi. Cái chạm nóng bỏng dường như còn vương vấn bên môi, Từ Ưng Bạch nhíu chặt mày rồi thở dài, có nghĩ nát óc hắn cũng không ngờ Phó Lăng Nghi sẽ phải lòng mình. Một Từ Thái úy cho dù núi Thái Sơn có sập trước mặt cũng có thể bình tĩnh bây giờ đang nghiêm túc nghĩ xem tại sao người kia lại thích mình.

Hắn tự nhận mình đối xử với y rất bình thường như bao người, thậm chí vì ban đầu thái độ của y không tốt mà còn khắc nghiệt một chút. Nghĩ mãi không ra, Từ Ưng Bạch đau cả đầu, đưa tay day hốc mắt. Cảm giác hoảng loạn xen lẫn khó hiểu và giận dữ khi hôn đã phai nhạt, Từ Ưng Bạch nghĩ đến người đang quỳ trong cấm thất kia, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Hắn tự an ủi, có lẽ do mình gặp gỡ quá ít người nên không hiểu rõ, đợi đến khi xong việc của Lưu Mãng rồi khuyên y rời đi là được. Còn về chuyện lúc sáng... hôn đã hôn rồi, cũng chẳng mất miếng thịt nào, hắn vuốt đốt tay nghĩ thầm lúc nổi nóng mình phạt người kia hơi nặng, rồi lại cau mày tự hỏi, quỳ ba ngày có lâu quá không nhỉ?

Xe ngựa dừng ở cửa đại lao, Lý Khoái Tử đỡ Từ Ưng Bạch xuống, vô cùng biết điều tặng lễ cho thủ vệ đứng gác, bảo rằng đại nhân nhà mình muốn vào thăm bạn cũ. Tên thủ vệ nhận tiền rồi dễ nói chuyện hẳn, cho Từ Ưng Bạch vào mà không cần đăng ký.

Vì chuyện của Phòng Như Ý mà không ít người phải ngồi tù, trong đó có Binh Bộ thượng thư Phó Bách Khê. Từ Ưng Bạch mất một lúc mới tìm được người này. Binh Bộ thượng thư Phó Bách Khê vinh quang vô hạn một thời giờ đây lại thành tù nhân, sau khi bị Hình Bộ thẩm vấn thì mặt xám mày tro, mặc tù phục ngồi giữa đống cỏ khô. Phó Bách Khê phạm vào tội lớn, không chỉ tham ô thuế má mà còn biển thủ quân lương. Theo pháp luật Đại Tấn, biển thủ quân lương là tội chết.

Thầy bại thì tớ cụp đuôi, Phòng Như Ý bị xử trảm, Lưu Mãng lại bị nghi kỵ, để tạm tránh sóng gió, lúc này không ai còn để tâm đến một tên Phó Bách Khê nhỏ nhoi nữa.

Từ Ưng Bạch đứng trước cửa phòng giam, trong tay có lò sưởi, áo choàng cũng đủ dày để ngăn cái rét lạnh của nhà lao. Quần áo trên người hắn không quá quý giá nhưng sạch sẽ, lại lịch sự, tao nhã, chỉ cần yên lặng đứng đó cũng thấy cao quý nghiêm nghị, đối lập hẳn với ngục tù ẩm thấp dơ dáy, vô cùng nổi bật.

"Phó đại nhân," Từ Ưng Bạch khẽ gọi, "Lâu rồi không gặp, ngài có khỏe không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!