Tiêu Lục nửa tin nửa ngờ nhưng trưa ngày hôm sau vẫn tới Ngưỡng Khiếu Đường đúng hẹn.
Ngưỡng Khiếu Đường là tửu lâu hưng thịnh nhất Trường An, bên trong trang hoàng sang quý, than sưởi đốt không ngừng, vô số con hát tới đây bán nghệ, vào đông có rất nhiều quan lại quyền quý tới đây uống rượu mua vui, mượn rượu ấm thân.
Tiêu Lục vừa vào cửa báo thân phận đã có một tiểu nhị niềm nở dẫn gã lên lầu hai.
Lầu hai có một phòng riêng, tiểu nhị dẫn Tiêu Lục đến trước cửa, cúi người nói,
"Đại nhân, đến nơi rồi."
Tiêu Lục mở cửa, thấy một người khoác áo lông chồn cực dày đang ngồi rót trà. Nhìn thấy gã, người kia nhẹ giọng chào hỏi, Hầu gia.
Đây là Từ Ưng Bạch bệnh nặng đã mấy ngày không thượng triều.
Từ Ưng Bạch ra hiệu cho gã ngồi xuống, có ý xin lỗi,
"Ta mang bệnh nhẹ nên đành lấy trà thay rượu, mong hầu gia thứ lỗi."
Tiêu Lục không để bụng, vội vàng nói,
"Thái úy đại nhân, sao ngài lại tiến cử bản hầu làm chủ soái chứ, bản hầu đánh không lại người Ô Quyết đâu..."
Gã không phải chưa từng ra chiến trường nhưng bại nhiều hơn thắng, nếu gặp phải kỵ binh Ô Quyết dũng mãnh thì chỉ còn nước vắt chân lên cổ mà chạy.
"Hầu gia không cần phải thắng," Từ Ưng Bạch đưa trà nóng cho Tiêu Lục,
"Chỉ cần ngăn A Cổ Đạt Mộc vào bên trong Gia Dục quan là được."
Tiêu Lục ngạc nhiên.
Không cần thắng?
"Lần này A Cổ Đạt Mộc nam hạ công thành vì muốn đoạt lương, Nếu lâu ngày không đánh được Gia Dục quan, lương thảo không đủ, hắn sẽ tự khắc rút lui.
Hầu gia chỉ cần xây dựng công sự, thao luyện binh lính, thủ vững không ra, nếu hắn chủ động tiến công thì cứ tập trung phòng ngự, hắn sẽ không làm gì được.
"Từ Ưng Bạch từ tốn giải thích,"Ưng Bạch đã xem chiến báo của hầu gia và ghi chép chiến sự những năm gần đây, tuy hầu gia bại nhiều thắng ít nhưng bại hầu như là ở những trận tiến công, còn thắng là ở những trận thủ thành.Hầu gia rất có tài, Ưng Bạch tin ngài có thể bảo vệ cho Gia Dục Quan.
"Tiêu Lục nghe vậy hơi động lòng. Từ lúc rời chiến trường, đây là lần đầu gã nghe có người nói tin tưởng vào năng lực của mình. Cảm giác tri ngộ dâng lên, Tiêu Lục nghe Từ Ưng Bạch nói tiếp,"Hiện giờ Gia Dục Quan đang thiếu binh mã,
"Từ Ưng Bạch thở dài,"Kỷ Minh thiện chiến nhưng phòng thủ lại không tốt, trận này phải dựa vào hầu gia rồi.
"Tiêu Lục dù đã hạ quyết tâm nhưng vẫn hơi ngờ vực,"Nhưng bản hầu đã mấy năm chưa ra chiến trường, việc Gia Dục quan là việc lớn, tuy thánh chỉ đã hạ nhưng bản hầu thật sự không dám ứng chiến, lỡ như mắc sai lầm, Đại Tấn khó giữ được, thì bản hầu chính là tội nhân thiên cổ, hầu phủ cũng..."
Tất nhiên Từ Ưng Bạch hiểu được nghi ngờ của gã.
Trước khi vào chốn quan trường, tuy hầu hết thời gian hắn ở tại Huyền Diệu Quan nhưng cũng đã dạo qua sông Tấn Giang, gặp đủ loại người muôn hình muôn vẻ, ắt sẽ hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.
Tiêu Lục có lòng trung nghĩa nhưng cực quan tâm một nhà già trẻ của mình, sầu lo trước khi ra trận cũng là chuyện thường tình.
Đây cũng là lý do Từ Ưng Bạch phải hẹn gặp người này một lần.
Muốn người khác thành tâm làm việc cho mình thì ít nhiều cũng phải tỏ thái độ một chút.
"Về hầu phủ, có Ưng Bạch ở đây thì nhất định sẽ bảo vệ hầu phủ chu toàn," Từ Ưng Bạch điềm đạm mà kiên định hứa hẹn.
Hắn vừa nói vừa đứng dậy rồi quỳ xuống hành lễ,
"Ưng Bạch khẩn cầu hầu gia tới Gia Dục quan!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!