Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, mây đen kéo đến, nặng nề như sắp đổ xuống, khiến lòng ta có dự cảm chẳng lành. Ta không muốn đối diện với nàng thêm nữa, liền xoay người bỏ đi. Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng bùm của một người rơi xuống nước.
Ta quay phắt lại, trâm bạc cài trên đầu khẽ kêu vang. Ứng Như Thị, kẻ vừa còn ôm bụng cẩn thận, đã chìm xuống nước, vùng vẫy giãy giụa.
Ta nghe tiếng thái giám, cung nữ la hét:
"Thái tử phi rơi xuống nước rồi!" Thái hậu ra lệnh cho thị vệ bắt giữ ta lại.
Khoảnh khắc bị ép quỳ xuống đất, ta thật sự muốn bật khóc.
Triệu Hành, thì ra cô gái mà ngươi hết mực yêu thương lại chẳng phải là một người tốt.
Thái tử phi bị sảy thai, Thái hậu vốn luôn giữ vẻ đoan trang, nhưng lần này không kìm được cơn giận mà tát ta một cái. Ta nói, ta không đẩy nàng ta.
Thái hậu lại giáng thêm một cái tát nữa, móng tay dài cào rách da mặt ta, gương mặt hiền từ trở nên đầy căm hận:
"Ngươi không đẩy Như Thị, lẽ nào nàng ta tự nhảy xuống hay sao?"
Mẫu thân ta nghe tin liền vội vàng đến cung.
Người đường đường là một mệnh phụ phu nhân, vậy mà lại kéo tay áo ta, quỳ xuống dưới chân Thái hậu cầu xin tha thứ, khuôn mặt già đi vì lo lắng và hối hận:
"Thái hậu nương nương bớt giận, Khanh Khanh chỉ là một lúc hồ đồ mới làm ra hành động lầm lỡ như vậy."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta sững người, chậm rãi quay đầu nhìn mẫu thân, từ tốn nhắc lại:
"Mẫu thân, Khanh Khanh thực sự không đẩy nàng ta."
Mẫu thân thở dài, trong mắt hiện lên sự thất vọng, xen lẫn chút mệt mỏi và tự trách:
"Là lỗi của ta và phụ thân ngươi, từ nhỏ quá nuông chiều ngươi rồi. Ta biết ngươi và Hoàng thượng có tình cảm nhiều năm, nhưng lần này, ngươi thật sự đã đi quá giới hạn."
Ta nở một nụ cười méo mó, còn khó coi hơn cả khi khóc, đưa mắt nhìn xung quanh. Khi bị giáng những cái tát nhục nhã ấy, ta không khóc, nhưng giờ đây nước mắt lại tuôn rơi từng giọt lớn. Làm sao các người có thể không tin ta? Mẫu thân, người là mẫu thân của ta cơ mà.
Nước mắt lăn xuống, chảy vào những vết xước trên mặt, đau đến mức khiến ta tỉnh táo hơn. Nếu ta là người ngoài, chắc cũng sẽ nghĩ rằng chính ta đã đẩy Ứng Như Thị.
Nhìn lại ta đã làm những gì?
Sao ta lại trở thành một kẻ đáng khinh bỉ đến mức ngay cả bản thân cũng ghét bỏ chính mình?
Bên cạnh có những cung nữ thì thầm to nhỏ:
"Nghe nói Trắc phi đã quấn lấy tân đế suốt bao năm, nhưng tân đế lại phải lòng Thái tử phi ngay từ cái nhìn đầu tiên."
"Mới hồi phục sau bệnh có bao lâu đâu, nếu không nhờ Trương thái y có y thuật cao minh, qua lần sảy thai này e là Thái tử phi cũng không giữ nổi mạng. Trắc phi thật độc ác."
Bỗng có tiếng thái giám thông báo:
"Hoàng thượng giá lâm." Ngay sau đó, đôi giày thêu hoa văn mây đen của Triệu Hành bước vào. Hắn mặc long bào uy nghi, tiến đến trước mặt ta, ngồi xuống, nắm chặt cằm ta.
Ta chưa bao giờ thấy Triệu Hành trong bộ dạng khổ sở thế này, tóc mai có chút tán loạn, mắt hắn đỏ ngầu, quai hàm siết chặt.
Từng chữ một, hắn gằn giọng hỏi:
"Lý Khanh Khanh, có phải ngươi làm không?"
Ta ngẩng đầu lên, tay hắn bóp chặt khiến ta đau đớn, như thể ẩn chứa sự thù hận vô bờ. Ta bật cười, đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!