Suy cho cùng thì y cũng chỉ là một tên hoàng đế đại háo sắc chẳng có chút tài năng nào, mấy nàng tranh nhau làm cái gì chứ! Hắn ta bị nhiều người dùng qua cùng lúc như vậy, còn không khác gì một con ngựa giống để người khác tùy ý cưỡi.
Lão tử đây nhịn, một tháng sau liền có thể trở về như cũ.
Thoáng một cái, Mặc Ngôn đã ngốc ở tiểu viện dành cho tú nữ được hơn một tuần, không hề có chuyện gì to tác xảy ra, cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng hoàng đế háo sắc kia. Cả một tuần cũng không hề có tin tức mới nào của tổ chức, mọi chuyện có lẽ vẫn đang diễn ra như bình thường.
Buổi tối, Mặc Ngôn đang m chán trốn trên nóc nhà ngắm sao, bên cạnh đột ngột xuất hiện bóng người, Mặc Ngôn nhận ra khí tức của y, không hề có phản ứng, hắn chỉ duy trì bộ dạng nhàn nhạt nhìn trời sao, lên tiếng: Có chuyện gì?
Hắc y nhân đứng bên cạnh Mặc Ngôn, tránh đi tai mắt của cận vệ, cúi người:
"Tổ chức nhận được một đơn đặt hàng."
"Thì sao? Không vấn đề gì liền nhận!" Mặc dù Mặc Ngôn là người sáng lập ra tổ chức nhưng tổ chức cũng có một bộ phận tiếp nhận đơn hàng riêng, không phải đơn hàng nào cũng cần thông qua sự phê duyệt của y nha.
"Là đơn hàng ám sát mệnh quan triều đình, chúng tôi không dám tự chủ chương." Hướng Tây giải thích.
Kẻ nào?
"Là Khương thái sư, chúng tôi đã tìm hiểu qua, ông ta thuộc phe cánh của hoàng đế, người thuê chúng ta có lẽ là của Cao vương gia."
Người của hoàng đế?
Đáy mắt Mặc Ngôn lóe lên dư quang.
"Vậy thì càng phải giết."
Tên hoàng đế đó dám đánh chủ ý lên a tỷ của hắn, hại hắn phải mặc nữ trang ở trong tiểu viện này nhàm chán cả một tháng, hắn nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ.
"Vậy chúng ta nhận đơn hàng này ạ?"
Hướng Tây xác nhận lại.
Nhận! Đương nhiên phải nhận.
Thuộc hạ đã hiểu. Hắc y nhân hướng Mặc Ngôn gập người, chỉ trong chớp mắt đã biến mất. Mặc Ngôn cũng ngay lập tức đứng dậy, trở về phòng.
Người ở tiểu viện quá ít, nếu Mặc Ngôn tùy tiện rời khỏi tiểu viện quá lâu chắc chắn sẽ bị phát hiện. Không thể trực tiếp điều hành tổ chức, Mặc Ngôn chỉ có thể đợi người tới báo tin sau đó phát ra mệnh lệnh từ xa mà thôi.
Lần ám sát này, mong là thành công!
Mong là...
"Cái gì? Ám sát thất bại?" Mặc Ngôn không thể tin mở to mắt nhìn chằm chằm hắc y nhân đang quỳ gối trước mặt mình.
"Vốn dĩ đã sắp thành công, chúng thuộc hạ không ngờ tại thời điểm mấu chốt hoàng đế lại đích thân mang theo cấm vệ quân tới..."
Mập
"Lại là tên hoàng đế háo sắc kia?"
"Chúng thuộc hạ không rõ vì sao hoàng đế lại biết được việc ám sát của chúng ta, hơn nữa thân thủ của y còn rất lợi hại, thời điểm y mang quân đến ứng cứu đã khiến tổ chức tổn thất mất 3 sát thủ."
Đều tại tên hoàng đế c.h.ế. t tiệt đó! Ngăn cản đường làm ăn của hắn.
Từ khi nhận được tin đơn hàng ám sát thất bại, tâm tình Mặc Ngôn đều chưa từng tốt. Mỗi ngày mở mắt liền cùng bốn nữ nhân khác mặt nặng mày nhẹ, quét sân cũng không nghiêm túc, một vạch đến tai hai vạch đến gáy, quét đi quét lại sân vẫn đầy lá.
Khương tổng quản đoán được Mặc Ngôn không bình thường, nhưng bà không quan tâm, chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn ở yên tiểu viện, không đi tìm phiền phức thì bà cũng không muốn quản.
Bình thường Khương tổng quản đều mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!