Mặc Ngôn ngồi vắt chân trên ghế gỗ ở giữa phòng, y nhàm chán nhìn quanh căn phòng một hồi, cuối cùng đành lựa chọn một quyển sách đặt ở tủ gỗ bên cạnh, bình tĩnh mở ra đọc, thuận tiện chờ đợi người đưa tin.
"Lão đại, đại sự không hay rồi."
Chưa nhìn thấy người nhưng giọng nói của y đã cực lớn truyền từ bên ngoài vào.
Tiểu huynh đệ xuất hiện trong phòng lớn bộ dạng gấp gáp, thở không ra hơi, gõ cửa cũng không gõ lấy một cái, trực tiếp đẩy mở của phòng:
"Lão đại, không hay rồi, đại sự không hay rồi."
Mặc Ngôn tay còn đang lật một trang của cuốn truyện, cực kì không kiên nhẫn ném cho tiểu huynh đệ một ánh mắt: Chuyện gì?
Muộn như thế này mà hắn không được trở về nhà, phải chạy tới đây nghe tin, nếu không phải tin tức gì quan trọng, xem hắn xử đẹp cậu ta thế nào.
Tiểu huynh đệ bị thái độ của Mặc Ngôn dọa, run sợ cúi đầu nói:
"Hoàng đế háo sắc lại tuyển tú rồi."
Mặc Ngôn không cho đó là đại sự, lạnh nhạt: Thì?
Tên hoàng đế kia tuyền tú liên quan gì đến hắn! Hắn là nam, lão ta còn có thể tuyển được hắn sao?
Tiểu huynh đệ càng thêm gấp gáp:
"Mặc Huyền cô nương nằm trong danh sách tuyển tú."
"A tỷ nằm trong danh sách thì có gì mà... khoan đã, ngươi nói A tỷ lọt vào danh sách tuyển tú của tên hoàng đế háo sắc kia?"
Mặc Ngôn không tin vào tai mình, cuốn truyện trong tay thê thảm rơi xuống đất.
Đúng... đúng ạ. Tiểu huynh đệ nuốt nước bọt.
"Hiện tại, chúng ta phải làm sao đây ạ?"
"Trước tiên phong bế kín thông tin lại, đừng để lọt ra ngoài, để ta tìm thời điểm thích hợp tự mình nói với phụ mẫu cùng a tỷ."
Mặc Ngôn đúng tình hợp lý nói.
"Tuyển tú khi nào diễn ra?"
Hai ngày nữa ạ.
Mập
"Ừ, trước lúc đó ta không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì, phải ngăn chặn toàn bộ tin tức, không được để người Mặc gia biết chuyện."
"Dạ, thuộc hạ đã hiểu."
Sau khi Mặc Ngôn rời khỏi thanh lâu, đi vòng qua hai con phố liền có thể về đến trước đại môn, hai tiểu nô canh cửa nhận biết hắn, vừa nhìn thấy Mặc Ngôn trở về liền nhanh nhẹn cúi đầu, cung kính đẩy mở cửa lớn: Thiếu gia đã về.
Mặc Ngôn gác lại tâm sự trong lòng, hướng hai người bọn họ mỉm cười:
"Trưa rồi, mau vào chỗ mát mà đứng, ngoài này nắng lắm."
Tạ thiếu gia.
Hai tiểu nô phơi nắng đến đổ mồ hôi, mặt cũng ửng đỏ, sau khi Mặc Ngôn bước vào bên trong, bọn họ cũng nghe lời hắn, chuyển chỗ đứng vào bên dưới mái che, không còn bị nắng vàng chiếu thẳng, gương mặt của hai người bọn họ rất nhanh dịu lại.
"A Nương, A Tỷ, ta về rồi này!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!