Mặc Ngôn la không lớn nhưng động tĩnh đủ để bị người đi ngang nghe thấy. Vương Ngọc Ly làm điều xấu sợ bị phát hiện, đương nhiên không dám để Mặc Ngôn la lên.
Y gấp gáp bịt miệng Mặc Ngôn lại, lạnh giọng: Yên lặng.
"Ta không... ưm ưm... ngươi... buông..." Mặc Ngôn bám lấy cánh tay to khỏe che ở trước miệng mình, nhưng tiểu đồng nghiệp dùng sức quá lớn, hắn không thể thoát ra được.
Lão, lão tử thật sự sẽ phải bỏ mạng ở đây sao?
Bình tĩnh. Vương Ngọc Ly nheo mắt đe dọa Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn bị ánh mắt sâu thẳm phía sau lớp mặt nạ dọa đến hồn bay phách lạc, mơ mơ hồ hồ gật đầu.
Nhận thấy Mặc Ngôn đã bình tĩnh, Vương Ngọc Ly mới chậm rãi giải thích:
"Ngươi muốn đi đâu? Ta bế ngươi."
Mặc Ngôn:...
Hình như lão tử hiểu nhầm người ta mất rồi.
Khụ khụ... cái đó! Mặc Ngôn hăng giọng, vành tai hơi đỏ: Ta muốn đi nhà xí.
Vương Ngọc Ly:...
Mặc Ngôn:...
Mập
Ngươi dùng ánh mắt ấy nhìn lão tử là có ý gì? Lão tử cả ngày nay chưa đi rồi, nhịn đến bây giờ, phía dưới của lão tử cũng sắp muốn hỏng rồi, biết không hả?
Mặc Ngôn muốn chửi thẳng mặt tiểu đồng nghiệp. nhưng vì hình ảnh nữ hán tử mà hắn muốn gây dựng trước mặt tiểu đồng nghiệp mà phải nuốt toàn bộ mấy lời chửi thề vào trong.
Hướng Đông, Hướng Tây... lão tử nhớ các ngươi. Rời xa các người, lão tử phải chịu bao nhiêu uất ức, các ngươi có biết không?
Vương Ngọc Ly mặt lạnh, bế ngang Mặc Ngôn đẩy cửa phòng tiến ra ngoài.
Ở hướng nào?
Nhà xí ở hướng nào?
Bên kia. Mặc Ngôn mờ mịt chỉ về một phương hướng.
Vương Ngọc Ly cũng không nói tiếp, yên lặng bế ngang người ta đi tới nhà xí. Vốn còn muốn đưa thẳng vào trong, ai ngờ chân còn chưa bước đã bị Mặc Ngôn níu lại:
"Ở, ở ngoài thôi, ta tự đi vào được."
Ừ. Vương Ngọc Ly thả người xuống, không có ý định cưỡng ép bế người vào trong.
Mặc Ngôn bám tường, miễn cưỡng nhảy lò cò vào bên trong.
Giải quyết xong chuyện chung thân đại sự, Mặc Ngôn mới thỏa mãn nhảy ra ngoài.
Xong rồi? Vương Ngọc Ly đứng dưới ánh trăng, nhìn thấy Mặc Ngôn nhảy ra, liền lập tức cúi người, bế ngang Mặc Ngôn vào lòng.
Không còn vướng mắc trong lòng nữa, đại não của Mặc Ngôn mới có thể thuận lợi hoạt động, hắn nhìn đoạn đường không một bóng người, trong lòng đầy thắc mắc.
Y tùy tiện dựa vào bả vai tiểu đồng nghiệp, tìm một cái vị trí thoải mái nhất, nhỏ giọng:
"Này, ngươi có cảm thấy tiểu viện hôm nay ít hậu vệ hơn bình thường không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!